Không Có Tác Dụ...
2024-08-08 11:01:19
Ngày thứ hai lên lớp, sau khi Chử Tương đi vào lớp thì đã cảm thấy bầu không khí là lạ, các bạn học cúi đầu không nói lời nào, đều đang lén lút nhìn cô, hoặc là nhìn Chu Khắc Học, hoặc là gục đầu xuống bàn, không biết là ngủ thật hay ngủ giả.
“Chào các bạn, vào học thôi, hôm nay chúng ta tiếp tục học bài bảng cửu chương.”
Nói xong, Chử Tương cầm lấy hộp phấn để lấy phấn, vừa đưa tay ra được một nửa thì nghe thấy có tiếng sợ hãi phát ra dưới lớp, cô liền biết là hộp phấn này có vấn đề.
Mở nắp ra xem thì bên trong chỉ có một con chuột nhỏ đang thoi thóp.
Chử Tương có sự sợ hãi nhất định đối với động vật thân mềm, nhưng nếu như lúc này cô hét to lên thì thật sự là không phù hợp với hình tượng bình tĩnh tỉnh táo của một giáo viên, chỉ có thể chịu đựng sự khó chịu nhấc cái đuôi con chuột lên rồi đưa đến bụi cỏ bên ngoài phòng học.
“Để không làm chậm trễ thời gian lên lớp của các em, cô sẽ không truy hỏi là ai để vào nữa. Cô hy vọng bạn nào làm chuyện này dám làm dám chịu, sau khi tan học hãy đến văn phòng tìm cô chủ động thừa nhận. Nhớ kỹ, chỉ có học sinh có can đảm dám thừa nhận mới thật sự là đàn ông, cô không hy vọng trong lớp chúng ta có kẻ hèn nhát.”
Nói xong, Chử Tương nhìn Chu Khắc Học một chút rồi cầm phấn quay người lên bảng viết chữ số ‘2’ mở đầu bảng cửu chương.
Chu Khắc Học tỏ ra bình tĩnh, cậu bé không ngốc, biết cô Chử này đang dùng chiêu khích tướng, nhưng cô ấy nói không thừa nhận chính là kẻ hèn nhát, cũng không phải là đàn ông, đây là điều mà cậu bé không thể chấp nhận được.
Hừ, đi thì đi, xem cô ấy có thể làm gì được mình.
==
Sau giờ học thì Chử Tương lập tức đi rửa tay, dùng xà phòng rửa rất nhiều lần, loại cảm giác mềm nhũn kia làm cho cô có cảm giác ám ảnh tâm lý.
“Cô Chử, tôi đã nghe nói rồi, bạn Chu Khắc Học này thật sự là quá đáng, cô yên tâm, tôi sẽ tìm thằng bé nói chuyện.”
Uông Văn Hán là giáo viên chủ nhiệm lớp, vốn nên xử lý những vấn đề này, đương nhiên suy nghĩ của anh ta vẫn là tìm Chu Khắc Học hoặc là tìm phụ huynh nói chuyện, nhưng ý nghĩ của Chử Tương không phải là như thế.
Cô biết làm như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, nếu như có tác dụng, vậy sao Chu Khắc Học lại trở nên như ngày hôm nay được?
Trong lớp có không ít học sinh nghịch ngợm, nhưng bọn nhỏ vẫn có chút tâm lý sợ giáo viên, cho dù nghịch ngợm nhưng cũng không quá mức.
“Chào các bạn, vào học thôi, hôm nay chúng ta tiếp tục học bài bảng cửu chương.”
Nói xong, Chử Tương cầm lấy hộp phấn để lấy phấn, vừa đưa tay ra được một nửa thì nghe thấy có tiếng sợ hãi phát ra dưới lớp, cô liền biết là hộp phấn này có vấn đề.
Mở nắp ra xem thì bên trong chỉ có một con chuột nhỏ đang thoi thóp.
Chử Tương có sự sợ hãi nhất định đối với động vật thân mềm, nhưng nếu như lúc này cô hét to lên thì thật sự là không phù hợp với hình tượng bình tĩnh tỉnh táo của một giáo viên, chỉ có thể chịu đựng sự khó chịu nhấc cái đuôi con chuột lên rồi đưa đến bụi cỏ bên ngoài phòng học.
“Để không làm chậm trễ thời gian lên lớp của các em, cô sẽ không truy hỏi là ai để vào nữa. Cô hy vọng bạn nào làm chuyện này dám làm dám chịu, sau khi tan học hãy đến văn phòng tìm cô chủ động thừa nhận. Nhớ kỹ, chỉ có học sinh có can đảm dám thừa nhận mới thật sự là đàn ông, cô không hy vọng trong lớp chúng ta có kẻ hèn nhát.”
Nói xong, Chử Tương nhìn Chu Khắc Học một chút rồi cầm phấn quay người lên bảng viết chữ số ‘2’ mở đầu bảng cửu chương.
Chu Khắc Học tỏ ra bình tĩnh, cậu bé không ngốc, biết cô Chử này đang dùng chiêu khích tướng, nhưng cô ấy nói không thừa nhận chính là kẻ hèn nhát, cũng không phải là đàn ông, đây là điều mà cậu bé không thể chấp nhận được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hừ, đi thì đi, xem cô ấy có thể làm gì được mình.
==
Sau giờ học thì Chử Tương lập tức đi rửa tay, dùng xà phòng rửa rất nhiều lần, loại cảm giác mềm nhũn kia làm cho cô có cảm giác ám ảnh tâm lý.
“Cô Chử, tôi đã nghe nói rồi, bạn Chu Khắc Học này thật sự là quá đáng, cô yên tâm, tôi sẽ tìm thằng bé nói chuyện.”
Uông Văn Hán là giáo viên chủ nhiệm lớp, vốn nên xử lý những vấn đề này, đương nhiên suy nghĩ của anh ta vẫn là tìm Chu Khắc Học hoặc là tìm phụ huynh nói chuyện, nhưng ý nghĩ của Chử Tương không phải là như thế.
Cô biết làm như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, nếu như có tác dụng, vậy sao Chu Khắc Học lại trở nên như ngày hôm nay được?
Trong lớp có không ít học sinh nghịch ngợm, nhưng bọn nhỏ vẫn có chút tâm lý sợ giáo viên, cho dù nghịch ngợm nhưng cũng không quá mức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro