Lời Hứa
2024-08-08 11:01:19
Người trẻ tuổi không muốn yêu đương, cũng không muốn kết hôn, bọn họ đều đang theo đuổi càng nhiều giá trị giải trí trong cuộc sống.
Không ai biết là đời này cô có thể gặp được chân ái hay không. Nhưng ý nghĩ của bà nội và cô không hẹn mà gặp, nếu như không có người thực lòng yêu thương thì vì sao lại phải đi đến hôn nhân chứ?
Hôn nhân của cô, nhất định phải dựa trên tình yêu, trung thành với trái tim, dù là giống một chút thì cũng sẽ không khuất phục.
“Bà nội, đừng lo lắng, cháu sẽ sống thật tốt, nhất định sẽ sống rất hạnh phúc.”
Để lại câu hứa hẹn này, Chử Tương rời khỏi đỉnh núi, đi về phía dưới chân núi.
Núi xanh trải dài, non xanh nước biếc vờn quanh, trong nháy mắt đã trôi qua bảy màu xuân thu, đã nói trò chơi là một giấc mộng, nhưng trò chơi này quá mức chân thực, lần này, cô muốn đổi một bản đồ khác.
Sau khi đoàn tàu hỏa màu xanh chạy xình xịch được mười ba tiếng thì cuối cùng cũng đến đích, trước khi xuống xe, Chử Tương sửa sang lại quần áo đầu tóc, xách theo rương hành lý của mình đi ra ngoài.
So với các hành khách khác cầm túi lớn túi nhỏ thì một cái rương hành lý của Chử Tương có thể nói là vô cùng nhẹ nhàng. Sở dĩ đồ đạc gọn gàng như thế đương nhiên là bởi vì đại đa số đồ đạc trong nhà cũng không có tác dụng gì, dù sao thì cô có một cái ba lô không gian, đi đến đâu cũng không lo thiếu đồ dùng.
Ở chỗ khu vực chờ, Trần Anh mặc quân trang nhìn ra đám người xa xa, bên cạnh bà là Chử Vệ Đông, cậu bé năm nào đã trở thành một cậu chàng thiếu niên.
“Mẹ, chuyến tàu của chị là chuyến này sao?”
“Đúng con giúp mẹ nhìn phía bên kia đi, đừng để lỡ mất.”
Hai người sốt ruột tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong đám đông, sau khoảng chừng năm sáu phút, cuối cùng Trần Anh cũng nhìn thấy một cô gái mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh quân đội, tóc thắt bím.
Dáng người cô gái đó rất tinh tế, làn da trắng nõn, một đôi mắt vô cùng sáng và có thần. Trong đám đông, cô giống như là một viên trân châu lung linh sáng chói mắt, chính là con gái của bà - Chử Tương.
Trần Anh kích động vỗ vỗ tay con trai: “Chị con ở đằng kia kìa, chúng ta nhanh qua đó thôi.”
Chử Vệ Đông bị mẹ dắt lên phía trước, hai người tiến lên ngượng hướng với dòng người, trên đầu Chử Vệ Đông đội mũ lính, suýt chút nữa thì bị người ta vấp lật mũ. Lúc còn cách xa nhau khoảng bảy tám mét, ánh mắt Chử Tương lướt qua nhìn thấy bọn họ, Chử Vệ Đông kích động vẫy vẫy tay với Chử Tương.
Không ai biết là đời này cô có thể gặp được chân ái hay không. Nhưng ý nghĩ của bà nội và cô không hẹn mà gặp, nếu như không có người thực lòng yêu thương thì vì sao lại phải đi đến hôn nhân chứ?
Hôn nhân của cô, nhất định phải dựa trên tình yêu, trung thành với trái tim, dù là giống một chút thì cũng sẽ không khuất phục.
“Bà nội, đừng lo lắng, cháu sẽ sống thật tốt, nhất định sẽ sống rất hạnh phúc.”
Để lại câu hứa hẹn này, Chử Tương rời khỏi đỉnh núi, đi về phía dưới chân núi.
Núi xanh trải dài, non xanh nước biếc vờn quanh, trong nháy mắt đã trôi qua bảy màu xuân thu, đã nói trò chơi là một giấc mộng, nhưng trò chơi này quá mức chân thực, lần này, cô muốn đổi một bản đồ khác.
Sau khi đoàn tàu hỏa màu xanh chạy xình xịch được mười ba tiếng thì cuối cùng cũng đến đích, trước khi xuống xe, Chử Tương sửa sang lại quần áo đầu tóc, xách theo rương hành lý của mình đi ra ngoài.
So với các hành khách khác cầm túi lớn túi nhỏ thì một cái rương hành lý của Chử Tương có thể nói là vô cùng nhẹ nhàng. Sở dĩ đồ đạc gọn gàng như thế đương nhiên là bởi vì đại đa số đồ đạc trong nhà cũng không có tác dụng gì, dù sao thì cô có một cái ba lô không gian, đi đến đâu cũng không lo thiếu đồ dùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở chỗ khu vực chờ, Trần Anh mặc quân trang nhìn ra đám người xa xa, bên cạnh bà là Chử Vệ Đông, cậu bé năm nào đã trở thành một cậu chàng thiếu niên.
“Mẹ, chuyến tàu của chị là chuyến này sao?”
“Đúng con giúp mẹ nhìn phía bên kia đi, đừng để lỡ mất.”
Hai người sốt ruột tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong đám đông, sau khoảng chừng năm sáu phút, cuối cùng Trần Anh cũng nhìn thấy một cô gái mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh quân đội, tóc thắt bím.
Dáng người cô gái đó rất tinh tế, làn da trắng nõn, một đôi mắt vô cùng sáng và có thần. Trong đám đông, cô giống như là một viên trân châu lung linh sáng chói mắt, chính là con gái của bà - Chử Tương.
Trần Anh kích động vỗ vỗ tay con trai: “Chị con ở đằng kia kìa, chúng ta nhanh qua đó thôi.”
Chử Vệ Đông bị mẹ dắt lên phía trước, hai người tiến lên ngượng hướng với dòng người, trên đầu Chử Vệ Đông đội mũ lính, suýt chút nữa thì bị người ta vấp lật mũ. Lúc còn cách xa nhau khoảng bảy tám mét, ánh mắt Chử Tương lướt qua nhìn thấy bọn họ, Chử Vệ Đông kích động vẫy vẫy tay với Chử Tương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro