Người Xã Hội Cũ
2024-08-08 11:01:19
Lúc Tiểu Chử Tương sinh ra thì chiến tranh vẫn còn chưa kết thúc, mẹ Chử Tương sinh cô ra trên chiến trường, lúc đó chiến trường cách quê không xa lắm, bà mạo hiểm đưa con về cho ông nội bà nội, sau đó lập tức trở về trong đội ngũ cách mạng, cả tháng cữ chỉ được nghỉ ngơi ba ngày.
Sau khi giải phóng, vợ chồng hai người nhận chức ở quân khu thủ đô, sau khi ổn định muốn đón con gái về, nhưng ông bà nội đã nuôi dưỡng Tiểu Chử Tương từ nhỏ đến lớn, không nỡ xa cháu gái.
Một mặt khác thì từ nhỏ đến lớn Tiểu Chử Tương chưa từng ở chung với cha mẹ, cha cô - Chử Quốc Thành dáng người cao to, vừa cao vừa đen, Tiểu Chử Tương hướng nội thẹn thùng, có chút sợ hãi ông, cũng không chịu đi theo cha mẹ, Chử Quốc Thành và Trần Anh không còn cách nào khác, đành phải để con gái lại sinh sống ở quê.
Sau đó hai vợ chồng lại sinh thêm một đứa bé, là một bé trai, tên là Chử Vệ Đông, Trần Anh vẫn cho răng sau khi mình sinh con gái rồi thì không sinh được nữa, con trai đến là một niềm vui bất ngờ, con gái không ở bên cạnh, bà dành hết tất cả tình thương của mẹ trong đời cho đứa con trai này.
Cuộc sống của nguyên chủ rất đơn giản, ngoại trừ cha mẹ thỉnh thoảng xuất hiện bên cạnh có chút đặc biệt thì cũng không hề khác gì những đứa trẻ khác ở trong thôn.
Đang nghĩ ngợi thì bà nội của Chử Tương - Lý Đại Muội đi từng bước nhỏ đẩy cửa đi vào.
Lý Đại Muội là người xã hội cũ, không có tên chính thức, từ nhỏ đã bó chân, đi lại không được nhanh nhẹn, bà cụ nhìn Chử Tương, trên mặt vừa là vẻ đau lòng vừa lo lắng.
“Tương Tương, cháu đỡ hơn chút nào chưa? Còn đau đầu không?”
Chử Tương đang nhìn trần nhà ngẩn người, quay đầu lại thì nhìn thấy một bà cụ với vẻ mặt hiền lành và tràn đầy từ ái, rất giống bà nội ruột của cô, cảm giác thân thiết đó lập tức dâng lên.
“Bé ngoan của bà, lần này thật sự là chịu khổ rồi, cháu nghe bà nội, sau này đừng lên ngọn núi đó nữa, thiếu củi đốt thì chúng ta dùng tiền mua.”
Trong lòng Lý Đại Muội trừ đau lòng ra thì còn có cả sự áy náy nữa, nếu không phải là cái chân nhỏ của bên cạnh thì cũng không cần cháu gái phải lên núi nhặt củi.
Vốn dĩ việc nhặt củi trong nhà là do ông cụ Chử làm, cũng chính là ông nội của Chử Tương - Chử Quế Bình, sau khi ông cụ Chử qua đời, chân của Lý Đại Muội không đi được đường núi, người trong thôn giúp đỡ cho một vài bó củi để đốt, rốt cục thì cũng không đủ dùng, cũng không thể nào làm phiền người ta mãi được, lúc này Chử Tương mới tự mình lên núi.
Sau khi giải phóng, vợ chồng hai người nhận chức ở quân khu thủ đô, sau khi ổn định muốn đón con gái về, nhưng ông bà nội đã nuôi dưỡng Tiểu Chử Tương từ nhỏ đến lớn, không nỡ xa cháu gái.
Một mặt khác thì từ nhỏ đến lớn Tiểu Chử Tương chưa từng ở chung với cha mẹ, cha cô - Chử Quốc Thành dáng người cao to, vừa cao vừa đen, Tiểu Chử Tương hướng nội thẹn thùng, có chút sợ hãi ông, cũng không chịu đi theo cha mẹ, Chử Quốc Thành và Trần Anh không còn cách nào khác, đành phải để con gái lại sinh sống ở quê.
Sau đó hai vợ chồng lại sinh thêm một đứa bé, là một bé trai, tên là Chử Vệ Đông, Trần Anh vẫn cho răng sau khi mình sinh con gái rồi thì không sinh được nữa, con trai đến là một niềm vui bất ngờ, con gái không ở bên cạnh, bà dành hết tất cả tình thương của mẹ trong đời cho đứa con trai này.
Cuộc sống của nguyên chủ rất đơn giản, ngoại trừ cha mẹ thỉnh thoảng xuất hiện bên cạnh có chút đặc biệt thì cũng không hề khác gì những đứa trẻ khác ở trong thôn.
Đang nghĩ ngợi thì bà nội của Chử Tương - Lý Đại Muội đi từng bước nhỏ đẩy cửa đi vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Đại Muội là người xã hội cũ, không có tên chính thức, từ nhỏ đã bó chân, đi lại không được nhanh nhẹn, bà cụ nhìn Chử Tương, trên mặt vừa là vẻ đau lòng vừa lo lắng.
“Tương Tương, cháu đỡ hơn chút nào chưa? Còn đau đầu không?”
Chử Tương đang nhìn trần nhà ngẩn người, quay đầu lại thì nhìn thấy một bà cụ với vẻ mặt hiền lành và tràn đầy từ ái, rất giống bà nội ruột của cô, cảm giác thân thiết đó lập tức dâng lên.
“Bé ngoan của bà, lần này thật sự là chịu khổ rồi, cháu nghe bà nội, sau này đừng lên ngọn núi đó nữa, thiếu củi đốt thì chúng ta dùng tiền mua.”
Trong lòng Lý Đại Muội trừ đau lòng ra thì còn có cả sự áy náy nữa, nếu không phải là cái chân nhỏ của bên cạnh thì cũng không cần cháu gái phải lên núi nhặt củi.
Vốn dĩ việc nhặt củi trong nhà là do ông cụ Chử làm, cũng chính là ông nội của Chử Tương - Chử Quế Bình, sau khi ông cụ Chử qua đời, chân của Lý Đại Muội không đi được đường núi, người trong thôn giúp đỡ cho một vài bó củi để đốt, rốt cục thì cũng không đủ dùng, cũng không thể nào làm phiền người ta mãi được, lúc này Chử Tương mới tự mình lên núi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro