Thập Niên 60: Trọng Sinh Thành Cẩm Lý, Tôi Cầm Theo Hàng Tỷ Vật Tư Xoay Người

Ngày Đầu Tiên Đ...

2024-08-02 12:21:24

Hứa Vân Lan muốn tìm một khe hở chui vào.

Không dám phát ra một chút động tĩnh, sợ bị cha mẹ phát hiện mình còn chưa ngủ.

Đợi một lúc, không ai nói.

Trương Tuệ Phương hạ giọng nói: "Tránh xa em ra, em còn chưa tha thứ cho anh.”

Hứa Quốc Hoa thấp giọng cầu xin tha thứ: "Anh không xa, anh còn muốn......”

Thanh âm đè nén của Trương Tuệ Phương thỉnh thoảng truyền đến.

Khuôn mặt Hứa Vân Lan trong nháy mắt như lửa đốt.

Xấu hổ muốn chết...

Nhất định phải tiết kiệm nhiều tiền chút, mua gạch xây nhà.

Xây nhà lớn, mỗi người một phòng ngủ.

Còn phải rời xa nhà bác cả, rời xa thôn.

Nghĩ đến chuyện xây nhà, cô lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Buổi sáng cô thức dậy muộn, cha đi làm sớm, chuyện đi thị trấn bán hàng tạm thời gác lại.

Trương Tuệ Phương tinh thần sáng láng dẫn bốn người bọn họ đến trường học.

Đến cổng trường tiểu học, Hứa Vân Cường lề mề không chịu vào cửa.

Vẫn là Hứa Vân Lan nhắc tới "Bánh mì" "Xúc xích hun khói", Hứa Vân Cường mới tích cực hơn chút.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trương Tuệ Phương tìm hiệu trưởng, sau đó nói tình huống bốn đứa nhỏ ra.

Hiệu trưởng vui vẻ đồng ý.

Rồi giới thiệu với họ thầy Điền Kiến Quốc dạy lớp một.

Hiện tại người có thể đưa con cái cả nhà đi học không nhiều lắm, nhất là sau nạn đói, càng có rất nhiều học sinh trốn học.

Một lớp cũng không có mấy học sinh.

Thầy Điền là thầy giáo có kinh nghiệm.

Thấy bốn anh em họ đều đến trường, cũng rất vui mừng.

Tự mình đưa bốn người bọn họ vào phòng học.

Trương Tuệ Phương đóng học phí, dặn dò các cô chăm chỉ học tập, sau đó tự mình trở về nhà.

Vừa ra khỏi cổng trường, đã nhìn thấy Hứa Vân Liên đeo cặp sách.

Lúc này mới nhớ tới, mình không chuẩn bị cặp sách cho bọn nhỏ.

Hứa Vân Liên thấy Trương Tuệ Phương cũng rất kinh ngạc, còn tưởng rằng Trương Tuệ Phương biết mình hôm nay tới trường, cố ý tới đây xem đã nghiện.

Chỉ có một mình thím hai xem đã nghiện không thoải mái, bốn đứa nhỏ nhà thím hai đều xem cho đã nghiện, vậy mới thống khoái!

Hứa Vân Liên chỉ ngẫm lại đã cảm thấy cao hơn các cô một bậc.

Vẻ mặt tự tin nói: "Thím hai, thật ra thím không cần cố ý đến thăm cháu đi học.”

Trương Tuệ Phương bị những lời này của Hứa Vân Liên làm cho không hiểu ra sao, liếc mắt nói: "Tôi ăn no rửng mỡ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hứa Vân Liên ngược lại càng thêm nhận định Trương Tuệ Phương đây là hâm mộ ghen tị hận.

Giả vờ quan tâm: "Mấy ngày nay thím hai chưa ăn no, thím nói xem mỗi ngày nhà thím chỉ có hai chiếc bánh bao rơm và cặn bã đậu thì chia thế nào đây.”

Trương Tuệ Phương lười phản ứng Hứa Vân Liên, duy trì quan hệ ngoài mặt, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Chuyện này không cần cháu quan tâm, nhất thời không chết đói.”

Trước cửa thỉnh thoảng có học sinh đi qua, Hứa Vân Liên cố ý lớn tiếng nói: "Thím hai không cần khổ sở, cháu chờ chị họ, em họ cùng đi học.”

Trương Tuệ Phương lại không ngốc, đương nhiên biết Hứa Vân Liên làm bộ làm tịch.

Lấy tư thái trưởng bối nói: "Có chút thời gian nói chuyện này, lo học tập đi.”

Nói xong bước nhanh rời đi.

Hứa Vân Liên nhớ tới lời nói của Lưu Thúy, nhìn dạng nhà nhỏ không thể mở mắt như thím hai cô ta, cả đời cũng không mạnh được. Cô ta đi học đàng hoàng, cô ta sẽ tìm được một công việc trong thành phố.

Hiện tại xem ra thím hai thật đúng là bộ dáng nhà nhỏ không thể mở mắt.

Chờ tương lai mình tìm được việc làm trong thành phố, cho bà ấy hâm mộ chết.

Mang theo ước mơ đối với tương lai, Hứa Vân Liên sôi nổi ngâm nga tiểu khúc vào phòng học lớp một.

Vừa vào cửa còn tưởng rằng mình hoa mắt, Hứa Vân Lôi ở giữa hàng thứ nhất, Hứa Vân Lan ở hàng thứ ba bên trái gần cửa sổ, Hứa Vân Lệ ở giữa hàng thứ tư, Hứa Vân Cường ở hàng thứ năm.

Bởi vì là anh em họ, liếc mắt một cái đã nhanh chóng định vị.

Điền Kiến Quốc thấy Hứa Vân Liên ngẩn người ở cửa, thúc giục: "Hứa Vân Liên, động tác nhanh lên, em ngồi cạnh Hứa Vân Lệ đi.”

Hứa Vân Liên cho đến khi ngồi vào bên cạnh Hứa Vân Lệ cũng vẫn mơ hồ.

Làm sao cũng không nghĩ ra bốn người bọn họ làm sao lại đến trường!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Trọng Sinh Thành Cẩm Lý, Tôi Cầm Theo Hàng Tỷ Vật Tư Xoay Người

Số ký tự: 0