[Thập Niên 60] Vợ Chồng Son Trong Đại Viện
Học Nghề (2)
2024-09-11 09:44:08
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tuy nhiên, Trần Phương vẫn không cảm thấy mình có lỗi, oan ức nói: “Cậu ta hơi gù lưng, nhưng đó cũng không phải là bệnh gì nghiêm trọng mà? Cũng đâu ảnh hưởng đến việc đi lại, cậu ta vẫn ngồi trong văn phòng, điều kiện gia đình cũng tốt, ba mẹ đều là cán bộ. Không phải lúc nào mẹ cũng nói rằng thành tích học tập của Tĩnh Tĩnh tốt, nếu kỳ thi tuyển sinh đại học không bị hủy bỏ, nói không chừng bây giờ em ấy đã là một sinh viên đại học, đâu đến nỗi đi làm công nhân. Nhưng bây giờ thì ổn rồi, chỉ cần Tĩnh Tĩnh bằng lòng, chuyển việc không phải chỉ bằng một câu nói của bọn họ thôi sao?”
“Ai chuyển việc? Tôi nghĩ cô muốn chuyển việc đấy?” Trương Tú Mai tức giận trợn mắt nói: “Ba mẹ người ta có bản lĩnh, có thể ở trong ngôi nhà có ba phòng ngủ hai phòng khách, có thể điều động công việc, trong lòng cô ghen tị muốn chết nhỉ? Theo ý tôi, giờ cô cũng đừng khẩu phật tâm phi nói rằng muốn giới thiệu cho Tĩnh Tĩnh nữa, tốt nhất là nhân lúc còn trẻ thì nhanh chóng ly hôn rồi tái giá đến nhà người ta đi!”
Đương nhiên ba mẹ mong muốn con cái hòa thuận, sau khi ba mẹ trăm tuổi vẫn đùm bọc nhau. Nhưng bây giờ bà ấy vẫn còn sống, Trần Phương lại dám giày xéo em gái chồng như vậy. Đến khi bà ấy chết rồi, con gái bà ấy không có ai để nương tựa, liệu có thể sống tốt dưới tay chị dâu mình không?
Trương Tú Mai thực sự hối hận, nếu bà ấy biết Trần Phương là loại người này, bà ấy sẽ không đồng ý cho Lâm Vệ Đông kết hôn với Trần Phương, cho dù hai mẹ con có cãi nhau mất lòng cũng sẽ không đồng ý.
Trần Phương bị mắng cho sắc mặt cứng ngắc, gượng cười nói: “Nghe mẹ nói kìa, con cùng Vệ Đông ở với nhau rất tốt, cớ sao lại ly hôn để tái hôn! Hơn nữa, con nói chuyện này cũng là vì Tĩnh Tĩnh, em ấy lớn vậy rồi cũng phải tìm người yêu đi chứ? Đừng chỉ nhìn vào bề ngoài của người ta, con trai chủ nhiệm của chúng ta thực sự rất tốt...”
“Cô im đi!” Trương Tú Mai thô lỗ ngắt lời Trần Phương: “Tuy chị dâu bình thường sẽ không coi em gái chồng như em gái ruột nhưng ít nhất… sẽ không hại con bé, cô thì tốt rồi, giới thiệu một tên lưng gù cho Tĩnh Tĩnh! Cô nghĩ rằng tôi già nên dễ lừa gạt, hay là cảm thấy Tĩnh Tĩnh chỉ xứng đôi với kiểu người đó? Nói là vì lợi ích của Tĩnh Tĩnh, nhưng thực chất là tôi thấy cô không muốn con bé sống tốt thì đúng hơn!”
“Mẹ, mẹ hiểu lầm con thật rồi. Đương nhiên là con coi Tĩnh Tĩnh như em gái ruột của mình, sao có thể hại em ấy chứ?” Tuy Trần Phương hy vọng hôn sự thành công nhưng thực sự cô ta không muốn đắc tội với mẹ chồng. Sau đó, cô ta nhanh chóng nói lời xin lỗi: “Con chỉ nghĩ gia cảnh cậu ta tốt, công việc tốt nên cũng không suy nghĩ nhiều... Thôi, nếu mọi người không muốn thì sau này con sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa được không?”
Trương Tú Mai cười khẩy, nói: “Là không suy nghĩ nhiều, hay cô có quá nhiều suy tính trong lòng, cô tự biết rõ.”
Tuy nhiên, Trần Phương vẫn không cảm thấy mình có lỗi, oan ức nói: “Cậu ta hơi gù lưng, nhưng đó cũng không phải là bệnh gì nghiêm trọng mà? Cũng đâu ảnh hưởng đến việc đi lại, cậu ta vẫn ngồi trong văn phòng, điều kiện gia đình cũng tốt, ba mẹ đều là cán bộ. Không phải lúc nào mẹ cũng nói rằng thành tích học tập của Tĩnh Tĩnh tốt, nếu kỳ thi tuyển sinh đại học không bị hủy bỏ, nói không chừng bây giờ em ấy đã là một sinh viên đại học, đâu đến nỗi đi làm công nhân. Nhưng bây giờ thì ổn rồi, chỉ cần Tĩnh Tĩnh bằng lòng, chuyển việc không phải chỉ bằng một câu nói của bọn họ thôi sao?”
“Ai chuyển việc? Tôi nghĩ cô muốn chuyển việc đấy?” Trương Tú Mai tức giận trợn mắt nói: “Ba mẹ người ta có bản lĩnh, có thể ở trong ngôi nhà có ba phòng ngủ hai phòng khách, có thể điều động công việc, trong lòng cô ghen tị muốn chết nhỉ? Theo ý tôi, giờ cô cũng đừng khẩu phật tâm phi nói rằng muốn giới thiệu cho Tĩnh Tĩnh nữa, tốt nhất là nhân lúc còn trẻ thì nhanh chóng ly hôn rồi tái giá đến nhà người ta đi!”
Đương nhiên ba mẹ mong muốn con cái hòa thuận, sau khi ba mẹ trăm tuổi vẫn đùm bọc nhau. Nhưng bây giờ bà ấy vẫn còn sống, Trần Phương lại dám giày xéo em gái chồng như vậy. Đến khi bà ấy chết rồi, con gái bà ấy không có ai để nương tựa, liệu có thể sống tốt dưới tay chị dâu mình không?
Trương Tú Mai thực sự hối hận, nếu bà ấy biết Trần Phương là loại người này, bà ấy sẽ không đồng ý cho Lâm Vệ Đông kết hôn với Trần Phương, cho dù hai mẹ con có cãi nhau mất lòng cũng sẽ không đồng ý.
Trần Phương bị mắng cho sắc mặt cứng ngắc, gượng cười nói: “Nghe mẹ nói kìa, con cùng Vệ Đông ở với nhau rất tốt, cớ sao lại ly hôn để tái hôn! Hơn nữa, con nói chuyện này cũng là vì Tĩnh Tĩnh, em ấy lớn vậy rồi cũng phải tìm người yêu đi chứ? Đừng chỉ nhìn vào bề ngoài của người ta, con trai chủ nhiệm của chúng ta thực sự rất tốt...”
“Cô im đi!” Trương Tú Mai thô lỗ ngắt lời Trần Phương: “Tuy chị dâu bình thường sẽ không coi em gái chồng như em gái ruột nhưng ít nhất… sẽ không hại con bé, cô thì tốt rồi, giới thiệu một tên lưng gù cho Tĩnh Tĩnh! Cô nghĩ rằng tôi già nên dễ lừa gạt, hay là cảm thấy Tĩnh Tĩnh chỉ xứng đôi với kiểu người đó? Nói là vì lợi ích của Tĩnh Tĩnh, nhưng thực chất là tôi thấy cô không muốn con bé sống tốt thì đúng hơn!”
“Mẹ, mẹ hiểu lầm con thật rồi. Đương nhiên là con coi Tĩnh Tĩnh như em gái ruột của mình, sao có thể hại em ấy chứ?” Tuy Trần Phương hy vọng hôn sự thành công nhưng thực sự cô ta không muốn đắc tội với mẹ chồng. Sau đó, cô ta nhanh chóng nói lời xin lỗi: “Con chỉ nghĩ gia cảnh cậu ta tốt, công việc tốt nên cũng không suy nghĩ nhiều... Thôi, nếu mọi người không muốn thì sau này con sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa được không?”
Trương Tú Mai cười khẩy, nói: “Là không suy nghĩ nhiều, hay cô có quá nhiều suy tính trong lòng, cô tự biết rõ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro