[Thập Niên 60] Vợ Chồng Son Trong Đại Viện
Nhìn Lầm (4)
2024-09-11 09:44:08
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe lời nói của mọi người, Phương Á Lan nhìn Lâm Tĩnh với niềm vui sự khoái chí kìm nén trong ánh mắt, nghĩ Lâm Tĩnh thật sự ngu ngốc, nếu cô không tiết lộ nhiều thông tin như vậy trong lúc giằng co, cô ta cũng không có biện pháp nào nói dối như thật với mọi người như vậy.
Phương Á Lan tin chắc là bản thân nhất định sẽ thắng ván cờ này.
"Tôi có nói với cô là khi tôi vào giảng đường, tôi đã nói chuyện với cán sự Vương không?" Lâm Tĩnh hỏi.
Vẻ mặt Phương Á Lan cứng đờ, cô ta bối rối trong giây lát, nhưng nhanh chóng suy nghĩ, cho dù Lâm Tĩnh đã nói chuyện với cán sự Vương, vậy thì sao? Cô ta có thể nói là cô ta đã tìm thấy Lâm Tĩnh sau khi cô ta rời khỏi giảng đường.
Phương Á Lan bình tĩnh lại nói: "Tối hôm qua tôi nhìn thấy cô, thời điểm đuổi theo cô ra ngoài giảng đường không phải đã nói với cô rồi sao? Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?"
Nghe được sự thật bị bóp méo của Phương Á Lan, trong lòng Lâm Tĩnh cũng không tức giận, thông qua cuộc giằng co vừa rồi, cô đã hoàn toàn nhận ra con người của Phương Á Lan. Vì vậy, cô lại đặt thêm câu hỏi với vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi có nói với cô là tối qua tôi gặp một người quân nhân không, anh ấy đã mượn áo khoác của tôi. Từ khi tôi bước vào giảng đường đến khi tôi rời khỏi Cung Văn hóa Lao Động tối qua, anh ấy đều đứng ở bên ngoài giảng đường nói chuyện trực tiếp với mọi người."
Lâm Tĩnh che giấu việc Kỷ Minh Quân đưa cô về nhà, chỉ nói ra một phần sự thật. Nhưng thế là đủ rồi, lúc này vẻ tự mãn trên khuôn mặt của Phương Á Lan dần nứt ra.
“Cô nói cô đuổi theo tôi ra khỏi giảng đường rồi nói chuyện với tôi, khi nào vậy?” Lâm Tĩnh lúc này mới cười tủm tỉm: “Chắc không phải sau khi tôi rời khỏi Cung Văn hóa Lao Động đâu nhỉ.”
Phương Á Lan không ngờ Lâm Tĩnh lại giữ im lặng một chuyện quan trọng như vậy, cô ta hoảng sợ. Nhưng ngay sau đó cô ta nghĩ ra một điều, nếu có một người quân nhân như vậy tồn tại, tại sao khi mọi người hỏi về chuyện đó Lâm Tĩnh lại nói không biết người đó là ai?
Trừ khi Lâm Tĩnh đang lừa cô ta!
Tự cho là mình đã tìm ra được chân tướng, Phương Á Lan bình tĩnh lại, làm ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Ở bên ngoài giảng đường có người hả? Tại sao tôi lại không nhìn thấy?" Cô ta muốn ám chỉ Lâm Tĩnh đang nói dối.
"Nếu cô nghĩ là tôi đang nói dối, tôi có thể nhờ cán sự Vương làm chứng cho tôi. Thậm chí tôi cũng có thể tìm cách liên lạc với người quân nhân đã mượn quần áo của tôi tối qua. Quân nhân đó thật thà tốt bụng như vậy, tôi chắc chắn là anh ấy sẽ không nói dối đâu."
Phương Á Lan siết chặt tay khi nghe những lời đó, cô ta không sợ cán sự Vương sẽ ra mặt làm chứng, giống như những gì cô ta vừa nói, cô ta có thể nói cô ta đã đuổi theo phía sau Lâm Tĩnh, thứ cô ta sợ chính là nửa câu sau của Lâm Tĩnh.
Nghe lời nói của mọi người, Phương Á Lan nhìn Lâm Tĩnh với niềm vui sự khoái chí kìm nén trong ánh mắt, nghĩ Lâm Tĩnh thật sự ngu ngốc, nếu cô không tiết lộ nhiều thông tin như vậy trong lúc giằng co, cô ta cũng không có biện pháp nào nói dối như thật với mọi người như vậy.
Phương Á Lan tin chắc là bản thân nhất định sẽ thắng ván cờ này.
"Tôi có nói với cô là khi tôi vào giảng đường, tôi đã nói chuyện với cán sự Vương không?" Lâm Tĩnh hỏi.
Vẻ mặt Phương Á Lan cứng đờ, cô ta bối rối trong giây lát, nhưng nhanh chóng suy nghĩ, cho dù Lâm Tĩnh đã nói chuyện với cán sự Vương, vậy thì sao? Cô ta có thể nói là cô ta đã tìm thấy Lâm Tĩnh sau khi cô ta rời khỏi giảng đường.
Phương Á Lan bình tĩnh lại nói: "Tối hôm qua tôi nhìn thấy cô, thời điểm đuổi theo cô ra ngoài giảng đường không phải đã nói với cô rồi sao? Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?"
Nghe được sự thật bị bóp méo của Phương Á Lan, trong lòng Lâm Tĩnh cũng không tức giận, thông qua cuộc giằng co vừa rồi, cô đã hoàn toàn nhận ra con người của Phương Á Lan. Vì vậy, cô lại đặt thêm câu hỏi với vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi có nói với cô là tối qua tôi gặp một người quân nhân không, anh ấy đã mượn áo khoác của tôi. Từ khi tôi bước vào giảng đường đến khi tôi rời khỏi Cung Văn hóa Lao Động tối qua, anh ấy đều đứng ở bên ngoài giảng đường nói chuyện trực tiếp với mọi người."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tĩnh che giấu việc Kỷ Minh Quân đưa cô về nhà, chỉ nói ra một phần sự thật. Nhưng thế là đủ rồi, lúc này vẻ tự mãn trên khuôn mặt của Phương Á Lan dần nứt ra.
“Cô nói cô đuổi theo tôi ra khỏi giảng đường rồi nói chuyện với tôi, khi nào vậy?” Lâm Tĩnh lúc này mới cười tủm tỉm: “Chắc không phải sau khi tôi rời khỏi Cung Văn hóa Lao Động đâu nhỉ.”
Phương Á Lan không ngờ Lâm Tĩnh lại giữ im lặng một chuyện quan trọng như vậy, cô ta hoảng sợ. Nhưng ngay sau đó cô ta nghĩ ra một điều, nếu có một người quân nhân như vậy tồn tại, tại sao khi mọi người hỏi về chuyện đó Lâm Tĩnh lại nói không biết người đó là ai?
Trừ khi Lâm Tĩnh đang lừa cô ta!
Tự cho là mình đã tìm ra được chân tướng, Phương Á Lan bình tĩnh lại, làm ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Ở bên ngoài giảng đường có người hả? Tại sao tôi lại không nhìn thấy?" Cô ta muốn ám chỉ Lâm Tĩnh đang nói dối.
"Nếu cô nghĩ là tôi đang nói dối, tôi có thể nhờ cán sự Vương làm chứng cho tôi. Thậm chí tôi cũng có thể tìm cách liên lạc với người quân nhân đã mượn quần áo của tôi tối qua. Quân nhân đó thật thà tốt bụng như vậy, tôi chắc chắn là anh ấy sẽ không nói dối đâu."
Phương Á Lan siết chặt tay khi nghe những lời đó, cô ta không sợ cán sự Vương sẽ ra mặt làm chứng, giống như những gì cô ta vừa nói, cô ta có thể nói cô ta đã đuổi theo phía sau Lâm Tĩnh, thứ cô ta sợ chính là nửa câu sau của Lâm Tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro