[Thập Niên 60] Vợ Chồng Son Trong Đại Viện
Tranh Luận (6)
2024-09-11 09:44:08
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Tĩnh cũng không muốn làm lớn chuyện, gật đầu nói: "Ừm, không có cãi nhau."
"Không cãi nhau thì tốt rồi, chúng ta đều là đồng nghiệp, thân thiện với nhau thì tốt biết bao." Vương Ái Phương đi tới chỗ Lâm Tĩnh, cười khanh khách hỏi: "Đồng chí Tiểu Lâm, bây giờ cô có rảnh không? Tôi có chút việc muốn nói với cô.”
Mặc dù công đoàn đều vì lợi ích của công nhân, nhưng Lâm Tĩnh là một người học việc, không thích trở nên nổi bật, ngoại trừ chuyện Hội Ái Hữu lần trước, thật sự cô không có bất kỳ giao lưu nào với Vương Ái Phương, cô do dự nhìn về phía Trần Tú Lan, bà ấy vừa mới đến chỗ của cô ngồi xuống.
Mặc dù Trần Tú Lan không biết là đang xảy ra chuyện gì, nhưng bà ấy nhìn ý cười trên mặt Vương Ái Phương, đoán chừng cũng không phải chuyện gì xấu, vì vậy gật đầu nói: "Con đi đi."
Được lãnh đạo phê chuẩn, vậy nên Lâm Tĩnh không thể từ chối, đứng dậy đi theo Vương Ái Phương rời khỏi xưởng.
Ngay khi Lâm Tĩnh và những người khác rời đi, Trần Tú Lan nhìn về phía Vương Hiểu Lệ với vẻ mặt khó chịu, mặc dù bà mới được phân đến xưởng may mặc nên không biết rõ tình hình, nhưng Vương Hiểu Lệ mới vừa vào xưởng thì đã được xếp vào nhóm hai, bà còn không hiểu rõ tính tình của Vương Hiểu Lệ sao?
Đây là một cây gậy chuyên đi chọc bánh xe của người ta, chưa bao giờ là một người tốt, nếu không phải mỗi lần chị ta gây chuyện đều có người đến gặp Trần Tú Lan, nhờ bà ấy chiếu cố, thì bà ấy cũng sẽ không vì theo dõi Vương Hiểu Lệ, mà chuyển chỗ làm việc của chị ta đến bên cạnh mình vào thời gian nghỉ giữa buổi.
Càng miễn bàn người tranh luận với Vương Hiểu Lệ lại là Lâm Tĩnh, người luôn luôn ngoan ngoãn, Trần Tú Lan không cần nghĩ cũng biết ai là người khơi mào chuyện này, thấy Vương Hiểu Lệ nheo mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Tĩnh, bà ấy nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ai là người khơi mào tôi còn không biết sao?”
Sau khi Vương Hiểu Lệ bị mắng, chị ta càng cảm thấy khó chịu, chị ta biết Trần Tú Lan có sự thiên vị, nhưng bà ấy không hỏi một câu đã mắng mình thì cũng quá đáng rồi! Nhưng chị ta là một quả hồng mềm, nên Vương Hiểu Lệ không dám đắc tội với Trần Tú Lan, chỉ có thể oán giận thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ sau này cô cứ chờ xem!
Phương Á Lan cũng khó chịu, mặc dù Lâm Tĩnh nói những lời đó là vì muốn tạo khoảng cách, phủi sạch quan hệ với Triệu Hoằng Nghị, cũng là nhắm vào Vương Hiểu Lệ. Nhưng nghĩ đến những gì cô ta đã làm trước đây, lời nói của Lâm Tĩnh tràn đầy sự mỉa mai, ánh mắt đầy ẩn ý thỉnh thoảng của người khác cũng xác nhận được điểm này.
Nhưng họ không biết, mặc dù trong nguyên tác Phương Á Lan có tham gia Hội Ái Hữu, nhưng trong mắt Triệu Hoằng Nghị chỉ có một người là Lâm Tĩnh, từ đầu đến cuối anh ta đều không thèm đặt cô ta vào trong mắt.
Lâm Tĩnh cũng không muốn làm lớn chuyện, gật đầu nói: "Ừm, không có cãi nhau."
"Không cãi nhau thì tốt rồi, chúng ta đều là đồng nghiệp, thân thiện với nhau thì tốt biết bao." Vương Ái Phương đi tới chỗ Lâm Tĩnh, cười khanh khách hỏi: "Đồng chí Tiểu Lâm, bây giờ cô có rảnh không? Tôi có chút việc muốn nói với cô.”
Mặc dù công đoàn đều vì lợi ích của công nhân, nhưng Lâm Tĩnh là một người học việc, không thích trở nên nổi bật, ngoại trừ chuyện Hội Ái Hữu lần trước, thật sự cô không có bất kỳ giao lưu nào với Vương Ái Phương, cô do dự nhìn về phía Trần Tú Lan, bà ấy vừa mới đến chỗ của cô ngồi xuống.
Mặc dù Trần Tú Lan không biết là đang xảy ra chuyện gì, nhưng bà ấy nhìn ý cười trên mặt Vương Ái Phương, đoán chừng cũng không phải chuyện gì xấu, vì vậy gật đầu nói: "Con đi đi."
Được lãnh đạo phê chuẩn, vậy nên Lâm Tĩnh không thể từ chối, đứng dậy đi theo Vương Ái Phương rời khỏi xưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay khi Lâm Tĩnh và những người khác rời đi, Trần Tú Lan nhìn về phía Vương Hiểu Lệ với vẻ mặt khó chịu, mặc dù bà mới được phân đến xưởng may mặc nên không biết rõ tình hình, nhưng Vương Hiểu Lệ mới vừa vào xưởng thì đã được xếp vào nhóm hai, bà còn không hiểu rõ tính tình của Vương Hiểu Lệ sao?
Đây là một cây gậy chuyên đi chọc bánh xe của người ta, chưa bao giờ là một người tốt, nếu không phải mỗi lần chị ta gây chuyện đều có người đến gặp Trần Tú Lan, nhờ bà ấy chiếu cố, thì bà ấy cũng sẽ không vì theo dõi Vương Hiểu Lệ, mà chuyển chỗ làm việc của chị ta đến bên cạnh mình vào thời gian nghỉ giữa buổi.
Càng miễn bàn người tranh luận với Vương Hiểu Lệ lại là Lâm Tĩnh, người luôn luôn ngoan ngoãn, Trần Tú Lan không cần nghĩ cũng biết ai là người khơi mào chuyện này, thấy Vương Hiểu Lệ nheo mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Tĩnh, bà ấy nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ai là người khơi mào tôi còn không biết sao?”
Sau khi Vương Hiểu Lệ bị mắng, chị ta càng cảm thấy khó chịu, chị ta biết Trần Tú Lan có sự thiên vị, nhưng bà ấy không hỏi một câu đã mắng mình thì cũng quá đáng rồi! Nhưng chị ta là một quả hồng mềm, nên Vương Hiểu Lệ không dám đắc tội với Trần Tú Lan, chỉ có thể oán giận thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ sau này cô cứ chờ xem!
Phương Á Lan cũng khó chịu, mặc dù Lâm Tĩnh nói những lời đó là vì muốn tạo khoảng cách, phủi sạch quan hệ với Triệu Hoằng Nghị, cũng là nhắm vào Vương Hiểu Lệ. Nhưng nghĩ đến những gì cô ta đã làm trước đây, lời nói của Lâm Tĩnh tràn đầy sự mỉa mai, ánh mắt đầy ẩn ý thỉnh thoảng của người khác cũng xác nhận được điểm này.
Nhưng họ không biết, mặc dù trong nguyên tác Phương Á Lan có tham gia Hội Ái Hữu, nhưng trong mắt Triệu Hoằng Nghị chỉ có một người là Lâm Tĩnh, từ đầu đến cuối anh ta đều không thèm đặt cô ta vào trong mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro