[Thập Niên 60] Vô Tình Sinh Ra Vào Năm 60

Nhặt đồ (3)

Tín Dụng Tạp

2024-09-04 09:22:25

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tâm lý chán chường của Lý Mộc Sâm đã được quét sạch theo bữa ăn này, có lẽ là do quá vui sướng, anh ta mới muốn có hai chén rượu đã ngà ngà say, lôi lôi kéo kéo Lý Mộc Vũ gọi anh không ngừng.

Bà Lý ngồi xếp bằng ở trên giường đất phía bắc hút tẩu thuốc, thấy con trai cháu trai tràn đầy tinh thần, trong lòng bà ấy cũng vui mừng theo. Hút hết thuốc trên tẩu, bà Lý dùng tẩu thuốc gõ vào trên giường đất, gọi Vương Tố Phân, Lưu Tú Hoa và Quế Hoa tới bên cạnh: "Hiện tại trời nóng, thịt heo rừng không để được lâu đâu, ngày mai mấy đứa về bên đằng ngoại, mang thịt heo về cho bọn họ ăn đỡ thèm."

Ba người nghe thấy vậy đều liếc nhìn nhau, trên mặt đều không giấu nổi vẻ vui mừng, bà Lý cười nói: "Tố Phân và Tú Hoa mỗi người xách ba mươi cân về bên đằng ngoại, Quế Hoa xách mười cân. Quế Hoa, lát nữa ăn cơm xong cháu lọc thịt mỡ ra, chia phần xương cho hai nhà, phần còn lại ướp muối với tương để nhà ăn dần."

Quế Hoa đáp lại, Vương Tố Phân thấy bà Lý đang có tâm tình tốt, nhân cơ hội hỏi: "Mẹ ơi, ngày mai con trở về nhà ngoại, có thể bế theo Trăn Trăn được không? Từ lúc con bé ra đời, bà ngoại và cậu mợ mới chỉ qua thăm một lần, còn chưa được gặp lại lần nào nữa?"

Bà Lý nghe thấy vậy không khỏi do dự, bởi vì nhà mẹ Vương Tố Phân cách nơi này tới hai mươi dặm, bà ấy sợ đi xa quá sẽ khiến Trăn Trăn mệt. Như nhìn thấu đắn đo trong lòng bà Lý, Vương Tố Phân vội vàng nói: "Hay là bảo Mộc Vũ đi mượn xe ngựa tới đây, bọn con ngồi xe ngựa đi về."

"Vậy được." Bà Lý gật đầu nói: "Vậy sáng mai các con đi sớm đi, tranh thủ đến trưa rồi trở về, lúc đi nhớ mang theo chiếc chăn mỏng, nếu Trăn Trăn có ngủ ở trên đường cũng có thứ để đắp, tránh cho con bé bị lạnh."

Vương Tố Phân vội vàng đồng ý: "Con nhớ rồi."

Bà Lý suy nghĩ trong chốc lát, vẫn thấy không yên tâm: "Con cũng nhớ mang theo bình nước cho Trăn Trăn, con đến nhà mẹ con xem có loại bột gạo đã được xay ba lần không? Nếu có thì buổi trưa nấu bột cho Trăn Trăn ăn, hoặc không thì dứt khoát để con bé bú sữa mẹ, chứ mấy thứ khác con bé chưa tiêu hóa nổi đâu."

"Dạ vâng!" Vương Tố Phân tiếp tục đáp lại.

"Còn nữa..." Bà Lý gãi đầu nói: “Có phải thằng nhóc con tên Xú Cầu nhà chị dâu con mới được ba tuổi đúng không? Trẻ con tầm đó là nghịch lắm đấy, con nhớ trông Trăn Trăn cho kỹ, đừng để Xú Cầu cào cấu xước mặt mũi của Trăn Trăn."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vương Tố Phân vội nói: "Đúng vậy, hồi Minh Bắc lớn tầm đấy cũng từng dùng chiếc lược sắt của chúng ta chải đến hói cả đầu của Minh Nam. Mẹ cứ yên tâm đi, lúc nào đến nhà mẹ con sẽ bế Trăn Trăn, không buông con bé ra đâu."

Hình như không còn vấn đề gì nữa, nhưng bà Lý vẫn cảm thấy không yên tâm, đây là lần đầu tiên cháu gái đi ra ngoài, không biết con bé có thích nghi được hay không?

"Mấy giờ các con có thể trở về?" Bà Lý mím môi nói, nếp nhăn trên mặt dần hiện lên theo nét mặt rối rắm của bà ấy: "Hay là con để mẹ đi theo với."

Vương Tố Phân: ...

Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả mọi người Lý gia đều dậy từ sớm, Quế Hoa cắt một miếng thịt ba chỉ kho rồi đồ vào hộp cho Minh Đông, lại lấy bánh bột ngô đã nướng ngày hôm qua ra gói vào trong tay nải.

Ăn sáng xong, bà Lý hít một hơi tẩu thuốc, dặn dò Minh Đông: "Cháu đến Băng thành nhớ thường xuyên viết thư về cho nhà, có chuyện gì cứ đến tìm chú tư nhà cháu, nếu nó không quản, cháu trở về cứ nói với bà, bà sẽ cầm tẩu thuốc quất chết nó."

Minh Đông không nhịn được cười, cậu ấy đứng ở trước mặt bà Lý, đứng thẳng người nói: “Bà ơi, cháu đã là người lớn rồi, ở trong trường học cũng có thầy có bạn học, có thể gặp chuyện lớn gì chứ? Lại nói, nếu thật sự có chuyện, trong nhà vẫn còn có bà còn gì, đến lúc đó cháu sẽ viết thư cho bà để bà nghĩ cách giúp cháu."

"Được!" Bà Lý hút một hơi thuốc, toét miệng cười vui vẻ: “Cháu trai lớn của bà đã là người lớn rồi, sau này cháu cũng nên tự học cách làm chủ đi." Liếc thấy Quế Hoa đỏ hoe hai mắt đứng ở bên cạnh đấy, bà Lý đi xuống giường đất, xỏ giày vào đi ra ngoài: "Được rồi, bà đi xem Trăn Trăn thế nào, hai cháu cũng nói gì đi, chỉ cần không trễ giờ ra tàu hỏa là được."

Minh Đông liếc nhìn bóng dáng bà Lý biến mất ở cửa, lại quay sang nhìn Quế Hoa đứng ở trước mặt mình, cảm xúc phức tạp thoáng qua trên mặt: "Hôm nay em về nhà ở thêm mấy ngày đi, một năm hiếm lắm mới về được một hai chuyến."

Quế Hoa thoáng vẻ ngượng ngùng, cô ấy vuốt ve bím tóc của mình, cúi đầu ngượng ngịu nói: "Về thăm nhà một lúc là được, chứ em cũng không thể ở lâu, chuyện trong chuyện ngoài cái nhà này đều không thể thiếu em được."

"Thật ra nếu em muốn về nhà thì cứ nói với anh." Lý Minh Đông nhìn cô ấy, trong giọng nói mang theo sự gấp gáp: "Bây giờ không phải như mười năm trước nữa, em có thể trở về nhà bất cứ lúc nào."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 60] Vô Tình Sinh Ra Vào Năm 60

Số ký tự: 0