Anh Sẽ Không Để...
Niên Đại
2024-11-15 20:43:00
Trần Nhu cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cắt cỏ heo không quá mệt, chỉ là hôm nay có chút oi bức. Lúc này đã bước vào đầu tháng 9 thì còn đỡ, tháng 8 mới thật sự là nóng nực.
Đi về nhà rửa tay chân mặt mũi xong, Trần Nhu liền bắt đầu nấu cơm.
Buổi trưa sẽ ăn cơm độn ngô, cô đã ngâm ngô cả một buổi sáng rồi cho nên hiện tại có thể nấu được luôn.
Nhưng mà lại không có thức ăn để ăn kèm với cơm, Trần Nhu nghĩ chính mình đi cắt cỏ heo đã mệt thế này thì công việc hàng ngày của Hàn Quốc Bân sẽ còn mệt đến mức nào nữa.
Lấy chút thịt từ trong không gian ra để chiết lấy mỡ chính là chuyện cấp bách hiện tại.
Thật ra trong chợ đen ở trấn trên cũng có bán thịt lợn nhưng giá hơi đắt, lại còn toàn là những bộ phận thừa. Nhưng được cái là không cần phiếu, thời buổi này đồ ăn có chút dầu mỡ đã là quý giá lắm rồi.
Hiện tại chắc hẳn đã không còn bán nữa, Trần Nhu tính toán sáng mai sẽ đi xem thế nào, cũng không thể để thịt mãi trong không gian mà không lấy ra ăn được!
Nhưng điều này có gì khác với việc cầm cái bát vàng để đi xin cơm đâu?
Lúc Hàn Quốc Bân quay về nhà ăn một chén cơm bắp khô cằn này thì cũng không hề nói gì cả, ăn xong liền đi ngủ, anh đã làm việc cả ngày đương nhiên rất là mệt mỏi.
Đặc biệt sắp tới còn phải đi thu hoạch vụ thu nữa.
Đó mới là thật sự mệt, sau khi thu hoạch vụ thu xong thì một đám đàn ông trai tráng cũng sẽ gầy một vòng, đương nhiên các nữ nhân cũng không được thoải mái hơn bao nhiêu.
Buổi chiều Trần Nhu cũng cắt được không ít cỏ heo, ngày hôm nay cô nhận được hai cái công điểm, thật sư khiến cho không ít người phải lau mắt mà nhìn.
Bà Hàn nghe được chuyện này liền bĩu môi, căn bản không để ở trong lòng.
Bà hiểu rõ người con dâu thứ hai này, chính là một đồ ngốc ham ăn biếng làm!
Bà cũng lười nói chuyện này, dù sao đã cũng đã phân nhà rồi.
Lúc Trần Nhu về nhà liền nhào bột, cho thêm chút muối và trứng gà vào bột mì, sau khi nhào thật kĩ thì để ủ 30 phút.
Trong thời gian ủ bột, Trần Nhu liền tranh thủ đi tắm rửa, hình như cô nghe thấy trên loa đang thông báo cái gì đó.
Sau khi tắm rửa xong liền nhìn thấy Hàn Quốc Bân đã trở lại, anh làm việc vất vả cả một ngày nên nhìn đen đỏ cả lên, Trần Nhu đi rót một ly nước ấm cho anh, hỏi: “Vừa rồi em không nghe rõ, trên loa thông báo gì vậy anh?”
“Sáng sớm ngày mai, đại đội sẽ giết một con heo, mỗi nhài có thể được chia một chút thịt heo” Hàn Quốc Bân nói.
Ánh mắt Trần Nhu sáng lên, cô vừa nói là sáng ngày mai sẽ lên trấn trên mua thịt heo, không nghĩ tới trong đội lại vừa lúc muốn thịt một con heo để chia: “Mai không phải ngày lễ gì, sao bỗng nhiên đại đội lại giết heo vậy?”
Bình thường một năm trong thôn sẽ chỉ giết heo hai lần, một lần là sau khi thu hoạch vụ thu xong, còn một lần là vào tháng 12 cuối năm.
Giết heo vào ngày thường là chuyện trước đây chưa từng có.
“Năm nay đại đội được mùa, sợ mọi người không có sức lực làm việc nên giết một con heo trước để bồi bổ cho mọi người, không thì đến lúc đó lại không có sức để làm việc”. Hàn Quốc Bân giải thích.
Một con heo này sẽ bị trừ vào chỉ tiêu sau khi thu hoạch vụ thu xong, coi như là giết trước một con để ăn thôi.
Trần Nhu không thèm để ý cái này, cô chỉ biết ngày mai liền có thịt ăn, thật sự là quá tốt mà!
“Anh đi tắm rửa trước đi, hôm nay ăn mì sợi” Trần Nhu nói xong liền đi vào trong phòng bếp bận việc.
Thấy bột đã được ủ xong, cô liền chia nó thành mấy phần, sau đó dùng chày cán bột để cán mỏng ra, sau khi rắc một chút bột mì vào trong liền gấp lại kéo dài ra. Chỉ cần vỗ mấy cái là đã làm xong sợi mỳ.
Ngoài đất trồng rau đã có mấy quả cà chua chín, cô liền trực tiếp làm mì cà chua, nước mì chua ngọt, cực kỳ thơm ngon.
Sau khi Hàn Quốc Bân đi tắm về nhìn thấy bát mỳ cà chua trên bàn, vốn dĩ anh đã rất đói bụng rồi nên nhịn không được nuốt nước miếng.
Đàn ông lo liệu chuyện bên ngoài, phụ nữ lo liệu việc trong gia đình là nguyên tắc làm việc của anh, cho nên anh chưa bao giờ hỏi tới chuyện vợ mình tiêu tiền như thế nào.
Điều này cũng làm cho Trần Nhu nhẹ nhàng thở ra: “Để cho anh ăn ngon một chút, chuẩn bị phải thu hoạch vụ thu rồi, anh chính là trụ cột của nhà chúng ta”
Tuy trong lòng cô không hề nghĩ như vậy, tư tưởng của cô là phụ nữ cũng có thể chống đỡ được nửa bầu trời, nhưng thỉnh thoảng nịnh hót chồng một hai câu vẫn là điều cần thiết.
Hàn Quốc Bân nghe xong liền rất là cảm động, anh nhìn vợ nghiêm túc nói: “Anh sẽ không để cho em bị đói bụng!”
Đi về nhà rửa tay chân mặt mũi xong, Trần Nhu liền bắt đầu nấu cơm.
Buổi trưa sẽ ăn cơm độn ngô, cô đã ngâm ngô cả một buổi sáng rồi cho nên hiện tại có thể nấu được luôn.
Nhưng mà lại không có thức ăn để ăn kèm với cơm, Trần Nhu nghĩ chính mình đi cắt cỏ heo đã mệt thế này thì công việc hàng ngày của Hàn Quốc Bân sẽ còn mệt đến mức nào nữa.
Lấy chút thịt từ trong không gian ra để chiết lấy mỡ chính là chuyện cấp bách hiện tại.
Thật ra trong chợ đen ở trấn trên cũng có bán thịt lợn nhưng giá hơi đắt, lại còn toàn là những bộ phận thừa. Nhưng được cái là không cần phiếu, thời buổi này đồ ăn có chút dầu mỡ đã là quý giá lắm rồi.
Hiện tại chắc hẳn đã không còn bán nữa, Trần Nhu tính toán sáng mai sẽ đi xem thế nào, cũng không thể để thịt mãi trong không gian mà không lấy ra ăn được!
Nhưng điều này có gì khác với việc cầm cái bát vàng để đi xin cơm đâu?
Lúc Hàn Quốc Bân quay về nhà ăn một chén cơm bắp khô cằn này thì cũng không hề nói gì cả, ăn xong liền đi ngủ, anh đã làm việc cả ngày đương nhiên rất là mệt mỏi.
Đặc biệt sắp tới còn phải đi thu hoạch vụ thu nữa.
Đó mới là thật sự mệt, sau khi thu hoạch vụ thu xong thì một đám đàn ông trai tráng cũng sẽ gầy một vòng, đương nhiên các nữ nhân cũng không được thoải mái hơn bao nhiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi chiều Trần Nhu cũng cắt được không ít cỏ heo, ngày hôm nay cô nhận được hai cái công điểm, thật sư khiến cho không ít người phải lau mắt mà nhìn.
Bà Hàn nghe được chuyện này liền bĩu môi, căn bản không để ở trong lòng.
Bà hiểu rõ người con dâu thứ hai này, chính là một đồ ngốc ham ăn biếng làm!
Bà cũng lười nói chuyện này, dù sao đã cũng đã phân nhà rồi.
Lúc Trần Nhu về nhà liền nhào bột, cho thêm chút muối và trứng gà vào bột mì, sau khi nhào thật kĩ thì để ủ 30 phút.
Trong thời gian ủ bột, Trần Nhu liền tranh thủ đi tắm rửa, hình như cô nghe thấy trên loa đang thông báo cái gì đó.
Sau khi tắm rửa xong liền nhìn thấy Hàn Quốc Bân đã trở lại, anh làm việc vất vả cả một ngày nên nhìn đen đỏ cả lên, Trần Nhu đi rót một ly nước ấm cho anh, hỏi: “Vừa rồi em không nghe rõ, trên loa thông báo gì vậy anh?”
“Sáng sớm ngày mai, đại đội sẽ giết một con heo, mỗi nhài có thể được chia một chút thịt heo” Hàn Quốc Bân nói.
Ánh mắt Trần Nhu sáng lên, cô vừa nói là sáng ngày mai sẽ lên trấn trên mua thịt heo, không nghĩ tới trong đội lại vừa lúc muốn thịt một con heo để chia: “Mai không phải ngày lễ gì, sao bỗng nhiên đại đội lại giết heo vậy?”
Bình thường một năm trong thôn sẽ chỉ giết heo hai lần, một lần là sau khi thu hoạch vụ thu xong, còn một lần là vào tháng 12 cuối năm.
Giết heo vào ngày thường là chuyện trước đây chưa từng có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Năm nay đại đội được mùa, sợ mọi người không có sức lực làm việc nên giết một con heo trước để bồi bổ cho mọi người, không thì đến lúc đó lại không có sức để làm việc”. Hàn Quốc Bân giải thích.
Một con heo này sẽ bị trừ vào chỉ tiêu sau khi thu hoạch vụ thu xong, coi như là giết trước một con để ăn thôi.
Trần Nhu không thèm để ý cái này, cô chỉ biết ngày mai liền có thịt ăn, thật sự là quá tốt mà!
“Anh đi tắm rửa trước đi, hôm nay ăn mì sợi” Trần Nhu nói xong liền đi vào trong phòng bếp bận việc.
Thấy bột đã được ủ xong, cô liền chia nó thành mấy phần, sau đó dùng chày cán bột để cán mỏng ra, sau khi rắc một chút bột mì vào trong liền gấp lại kéo dài ra. Chỉ cần vỗ mấy cái là đã làm xong sợi mỳ.
Ngoài đất trồng rau đã có mấy quả cà chua chín, cô liền trực tiếp làm mì cà chua, nước mì chua ngọt, cực kỳ thơm ngon.
Sau khi Hàn Quốc Bân đi tắm về nhìn thấy bát mỳ cà chua trên bàn, vốn dĩ anh đã rất đói bụng rồi nên nhịn không được nuốt nước miếng.
Đàn ông lo liệu chuyện bên ngoài, phụ nữ lo liệu việc trong gia đình là nguyên tắc làm việc của anh, cho nên anh chưa bao giờ hỏi tới chuyện vợ mình tiêu tiền như thế nào.
Điều này cũng làm cho Trần Nhu nhẹ nhàng thở ra: “Để cho anh ăn ngon một chút, chuẩn bị phải thu hoạch vụ thu rồi, anh chính là trụ cột của nhà chúng ta”
Tuy trong lòng cô không hề nghĩ như vậy, tư tưởng của cô là phụ nữ cũng có thể chống đỡ được nửa bầu trời, nhưng thỉnh thoảng nịnh hót chồng một hai câu vẫn là điều cần thiết.
Hàn Quốc Bân nghe xong liền rất là cảm động, anh nhìn vợ nghiêm túc nói: “Anh sẽ không để cho em bị đói bụng!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro