Dự Định Xây Nhà
Niên Đại
2024-11-21 18:06:33
Trần Nhu không hỏi anh vì sao lại tin tưởng lão Dương như vậy. Nhưng so với mẹ ruột là bà Hàn, Hàn Quốc Bân tình nguyện gửi tiền ở bên ngoài, điều này cũng nói lên một vài điều.
Anh không phải trong lòng không hiểu, chỉ là không nói ra mà thôi.
“Biết tin em mang thai mới đi lấy về?” Trần Nhu nhướng mày, hỏi.
Hàn Quốc Bân ngây người xong liền nói: “Không phải, lần này tiện đường đi qua nên lấy về luôn. Lúc trước không có thời gian đến đó.”
Trần Nhu lòng nghĩ nam nhân này giấu nhiều quỹ đen như vậy, nguyên thân lại chỉ vì mấy mao tiền mà náo loạn với bên kia, kết cục đâm đầu đi đời nhà ma, đưa mình tới nơi đây. Thật sự là mất nhiều hơn được.
Hiện giờ người được lợi chính là cô.
200 đồng tiền, hai mươi tờ đại đoàn kết. Lấy sức mua hiện tại mà nói thì 200 đồng tiền này chính là một con số khổng lồ.
Trần Nhu nghĩ một chút rồi nói: “Nhà ta có cần phá hàng rào xây tường vây để làm sân không?”
Xây tường vây bằng đất, dù anh muốn thân trần tắm trong sân cũng không có vấn đề gì, đóng cửa lại là được. Không đến mức bần cùng như bây giờ, chỉ có một hàng rào tre vây quanh.
“Cứ để tạm như vậy đã. Đợi anh xây xong nhà ngói, đến lúc đó làm tường vây luôn một thể?” Hàn Quốc Bân chần chờ nói.
“Làm nhà ngói sao?” Trần Nhu có chút kinh ngạc: “Muốn làm nhà ngói cần không ít tiền, còn phải có quan hệ.” Muốn kiếm ngói cũng không phải dễ dàng.
“Anh có quen một người, người nọ có cách.” Hàn Quốc Bân nói.
“Chỗ của em còn dư 25 đồng, cộng thêm phần trong tay anh nữa thì có đủ không?” Trần Nhu không biết giá cả ngói ra sao, cũng không biết phí tổn thuê nhân công, bèn hỏi.
Nghe cô nhắc tới phí thuê nhân công, Hàn Quốc Bân liền cười lớn: “Đến lúc đó nhờ người đến đây giúp đỡ là được, không cần tiền, tiền ngói thì cần không ít.”
“Là bao nhiêu?” Trần Nhu liền nói.
“Mấy chuyện đó cứ để anh lo, em cẩn thận chăm sóc chính mình là được.” Hàn Quốc Bân chưa nói, đưa tiền cho cô cất đi rồi xuống giường.
Trần Nhu cất kỹ tiền rồi ra ngoài lấy canh thịt dê củ cải, ăn kèm với bột đậu và màn thầu. Mấy món kết hợp lại ăn cũng không tồi.
“Phòng ở nhà mình mới làm chưa lâu, tuy có hơi ngượng ngùng nhưng cũng không cần vội làm nhà mới đâu.” Trần Nhu nói.
Cô biết muốn làm nhà ngói nói dễ hơn làm, không muốn để Hàn Quốc Bân phải tăng thêm áp lực.
“Ừ.” Hàn Quốc Bân gật gật đầu.
Trần Nhu thấy anh trả lời như vậy thì biết anh chỉ đang có lệ với mình, cũng không thèm quản anh nữa. Nói chung mọi việc anh tự biết rõ là được.
Muốn sớm xây được nhà ngói, Hàn Quốc Bân tự nhiên bận rộn hơn.
Ba đi hai nghỉ, một lần vào núi phải mất chừng ba ngày, mỗi lần về nhà đều mang được hai ba đồng tiền trở về, nghỉ ngơi hai ngày lại tiếp tục ra cửa.
Trần Nhu chỉ còn cách lúc anh ở nhà thì nấu đồ ăn thật ngon, lúc ra cửa thì chuẩn bị đồ ăn tốt nhất, thi thoảng còn luộc thêm hai ba quả trứng gà cho anh mang theo.
Dù cô có gấp thì cũng không thể giúp được chuyện gì.
Chu Trân hôm nay sang đây, lại hỏi: “Hàn lão tam chuẩn bị kết hôn à? Ta thấy người nhà gái hôm nay đã tới rồi.”
Trần Nhu còn chưa kịp mở miệng thì Hàn đại tẩu đã từ bên ngoài đi vào, sắc mặt vô cùng khó coi: “Vợ chú hai này, cô đã nghe tin gì chưa, cha mẹ mua một chiếc xe đạp để làm sính lễ đấy!”
Anh không phải trong lòng không hiểu, chỉ là không nói ra mà thôi.
“Biết tin em mang thai mới đi lấy về?” Trần Nhu nhướng mày, hỏi.
Hàn Quốc Bân ngây người xong liền nói: “Không phải, lần này tiện đường đi qua nên lấy về luôn. Lúc trước không có thời gian đến đó.”
Trần Nhu lòng nghĩ nam nhân này giấu nhiều quỹ đen như vậy, nguyên thân lại chỉ vì mấy mao tiền mà náo loạn với bên kia, kết cục đâm đầu đi đời nhà ma, đưa mình tới nơi đây. Thật sự là mất nhiều hơn được.
Hiện giờ người được lợi chính là cô.
200 đồng tiền, hai mươi tờ đại đoàn kết. Lấy sức mua hiện tại mà nói thì 200 đồng tiền này chính là một con số khổng lồ.
Trần Nhu nghĩ một chút rồi nói: “Nhà ta có cần phá hàng rào xây tường vây để làm sân không?”
Xây tường vây bằng đất, dù anh muốn thân trần tắm trong sân cũng không có vấn đề gì, đóng cửa lại là được. Không đến mức bần cùng như bây giờ, chỉ có một hàng rào tre vây quanh.
“Cứ để tạm như vậy đã. Đợi anh xây xong nhà ngói, đến lúc đó làm tường vây luôn một thể?” Hàn Quốc Bân chần chờ nói.
“Làm nhà ngói sao?” Trần Nhu có chút kinh ngạc: “Muốn làm nhà ngói cần không ít tiền, còn phải có quan hệ.” Muốn kiếm ngói cũng không phải dễ dàng.
“Anh có quen một người, người nọ có cách.” Hàn Quốc Bân nói.
“Chỗ của em còn dư 25 đồng, cộng thêm phần trong tay anh nữa thì có đủ không?” Trần Nhu không biết giá cả ngói ra sao, cũng không biết phí tổn thuê nhân công, bèn hỏi.
Nghe cô nhắc tới phí thuê nhân công, Hàn Quốc Bân liền cười lớn: “Đến lúc đó nhờ người đến đây giúp đỡ là được, không cần tiền, tiền ngói thì cần không ít.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Là bao nhiêu?” Trần Nhu liền nói.
“Mấy chuyện đó cứ để anh lo, em cẩn thận chăm sóc chính mình là được.” Hàn Quốc Bân chưa nói, đưa tiền cho cô cất đi rồi xuống giường.
Trần Nhu cất kỹ tiền rồi ra ngoài lấy canh thịt dê củ cải, ăn kèm với bột đậu và màn thầu. Mấy món kết hợp lại ăn cũng không tồi.
“Phòng ở nhà mình mới làm chưa lâu, tuy có hơi ngượng ngùng nhưng cũng không cần vội làm nhà mới đâu.” Trần Nhu nói.
Cô biết muốn làm nhà ngói nói dễ hơn làm, không muốn để Hàn Quốc Bân phải tăng thêm áp lực.
“Ừ.” Hàn Quốc Bân gật gật đầu.
Trần Nhu thấy anh trả lời như vậy thì biết anh chỉ đang có lệ với mình, cũng không thèm quản anh nữa. Nói chung mọi việc anh tự biết rõ là được.
Muốn sớm xây được nhà ngói, Hàn Quốc Bân tự nhiên bận rộn hơn.
Ba đi hai nghỉ, một lần vào núi phải mất chừng ba ngày, mỗi lần về nhà đều mang được hai ba đồng tiền trở về, nghỉ ngơi hai ngày lại tiếp tục ra cửa.
Trần Nhu chỉ còn cách lúc anh ở nhà thì nấu đồ ăn thật ngon, lúc ra cửa thì chuẩn bị đồ ăn tốt nhất, thi thoảng còn luộc thêm hai ba quả trứng gà cho anh mang theo.
Dù cô có gấp thì cũng không thể giúp được chuyện gì.
Chu Trân hôm nay sang đây, lại hỏi: “Hàn lão tam chuẩn bị kết hôn à? Ta thấy người nhà gái hôm nay đã tới rồi.”
Trần Nhu còn chưa kịp mở miệng thì Hàn đại tẩu đã từ bên ngoài đi vào, sắc mặt vô cùng khó coi: “Vợ chú hai này, cô đã nghe tin gì chưa, cha mẹ mua một chiếc xe đạp để làm sính lễ đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro