Quá Thông Minh...
Niên Đại
2024-11-21 18:06:33
Hôm nay chị dâu cả nhà họ Hàn được chứng kiến cô em dâu của mình lợi hại như thế nào, khí thế liền bị đè ép ba phần, chị ta chần chờ nói: “ Nhưng chúng ta không biết mình đang ở địa phương nào.”
Sợ thì không sợ, nhưng chính là nhịn không được có chút kiêng dè mà thôi.
“Chuyện này còn không phải rất đơn giản sao, chỉ cần đi tới cung tiêu xã để hỏi nhanh một câu, người bán hàng là người của thôn nào” Trần Nhu không thèm để ý mà nói.
Chu Trân cùng chị dâu Hàn đều nhịn không được mà bội phục, cái đầu này quá là thông minh rồi.
Nhưng Trần Nhu lại không nhịn được cười nói: “Nếu đi được nửa đường mà bọn họ không tìm người lại đây kêu chúng ta trở về, liền tính là em thua.”
Sau khi cô nói lời này, ban đầu hai người kia đều lẩm bẩm nói thầm, nhưng khi đi được đến nửa đường, con trai của em trai thứ hai ông Hàn chạy đến mời các cô trở về, Chu Trân cùng chị dâu cả Hàn nhìn Trần Nhu bằng ánh mắt nể phục.
Trần Nhu trở về với tâm trạng không được vui vẻ cho lắm, nhưng vẫn bị anh trai họ mời nhiều lần mà trở về.
Vừa về đến nơi liền thấy người anh trai là Hàn Quốc Võ và Hàn Quốc Bân đều ở đây.
Trần Nhu nhìn người đàn ông của mình một cái, khuôn mặt nhàn nhạt nói: “Này, đây là đều gọi tất cả mấy người con trai đến, chuẩn bị bắt buộc con trai ly hôn sao, chuyện ly hôn này chỉ cần nói một câu là được, không cần phải tới đông đủ như vậy, tôi sẽ không ăn vạ, nhưng về sau vợ hai của mấy người có thể hay không từ cửa chính bước vào liền không chắc.”
Chị dâu cả Hàn nhìn không khí trong phòng có chút không rõ, Trần Nhu chậm rãi cười thâm ý nói.
Bà Hàn vốn dĩ cứ như vậy mở miệng yêu cầu ly hôn, sau khi nghe được lời của Trần Nhu khiến bà tức giận đến mặt mày xanh mét.
Không phải là ông Hàn không có cùng cái này suy nghĩ này với vợ mình nhưng người con dâu thứ hai này cũng thật là chua ngoa, căn bản là không sợ, còn Hàn Quốc Bân nhịn không được nhìn sắc mặt của vợ mình.
Ông Hàn nói: “Được rồi, về sau mỗi nhà trợ cấp tao cùng mẹ chúng mày 50 đồng tiền, chúng ta sẽ ở cùng nhà với chú ba, chờ sau khi không thể đi làm, đến lúc đó ba nhà chúng mày cùng nhau nuôi chúng tao.”
So sánh với Hàn Quốc Lâm dùng 150 đồng tiền để mua một chiếc xe đạp thì 50 đồng tiền quả thật không nhiều lắm, nhưng đối với sự việc trước mắt quả thật là quá tốt.”
Trần Nhu cũng hiểu, đây là điểm mấu chốt của hai ông bà già.
Bởi vì năm nay mới được tách nhà ra khỏi bố mẹ chồng, nên gia đình cô cũng chỉ tích cóp được mười mấy đồng tiền mà thôi!
“Bố mẹ không bất công với chúng con, thì sau này chúng con vẫn sẽ hiếu kính bố mẹ về già.” Trần Nhu lấy từ trong tay bà Hàn “Cha mẹ nếu là không bất công như vậy thì về sau già rồi chúng con vẫn là sẽ hiếu kính cha mẹ.” Trần Nhu đem năm tờ tiền lớn từ trong tay bà Hàn dùng sức rút trở lại.
Thời điểm mà bà Hàn sắp không nhịn được nữa thì cô đã ném năm trờ tiền lớn sang chỗ chị dâu cả Hàn.
Chị dâu cả Hàn tim đập nhanh, nhưng mà mặc kệ, nguyên bản có mười đồng tiền chị không cảm thấy thiệt khi đại náo như vậy nhưng hiện tại có thêm chừng 50 đồng tiền nữa!
Chị ta vội vàng nhặt tiền lên sâu, trong đáy mắt giấu không được vui mừng.
Trần Nhu liếc mắt nhìn Hàn Quốc Bân một cái, rồi nói: “Quốc Bân, về nhà thôi, hiện giờ em mang thai, cũng phải mua thuốc bổ tốt một chút để bồi bổ, đúng rồi mẹ à, chú bà lúc nào thì đạp xe về đến nhà? Trước khi kết hôn có thể cho chúng con mượn đi lên huyện không? “
Bà Hàn liền trực tiếp xoay người đi về phòng, bà sợ rằng nếu ở đây thêm một giây phút nào nữa thì sẽ không nhịn được mà cầm cây gậy đánh cô mấy gậy.
Sắc mặt ông Hàn cũng trở nên tối sầm lại, nhìn con trai của mình liền rắm cũng không dám thả tùy ý cho vợ mình tác oai tác quái, sự ghét bỏ biểu lộ rõ trên mặt ông.
Sợ thì không sợ, nhưng chính là nhịn không được có chút kiêng dè mà thôi.
“Chuyện này còn không phải rất đơn giản sao, chỉ cần đi tới cung tiêu xã để hỏi nhanh một câu, người bán hàng là người của thôn nào” Trần Nhu không thèm để ý mà nói.
Chu Trân cùng chị dâu Hàn đều nhịn không được mà bội phục, cái đầu này quá là thông minh rồi.
Nhưng Trần Nhu lại không nhịn được cười nói: “Nếu đi được nửa đường mà bọn họ không tìm người lại đây kêu chúng ta trở về, liền tính là em thua.”
Sau khi cô nói lời này, ban đầu hai người kia đều lẩm bẩm nói thầm, nhưng khi đi được đến nửa đường, con trai của em trai thứ hai ông Hàn chạy đến mời các cô trở về, Chu Trân cùng chị dâu cả Hàn nhìn Trần Nhu bằng ánh mắt nể phục.
Trần Nhu trở về với tâm trạng không được vui vẻ cho lắm, nhưng vẫn bị anh trai họ mời nhiều lần mà trở về.
Vừa về đến nơi liền thấy người anh trai là Hàn Quốc Võ và Hàn Quốc Bân đều ở đây.
Trần Nhu nhìn người đàn ông của mình một cái, khuôn mặt nhàn nhạt nói: “Này, đây là đều gọi tất cả mấy người con trai đến, chuẩn bị bắt buộc con trai ly hôn sao, chuyện ly hôn này chỉ cần nói một câu là được, không cần phải tới đông đủ như vậy, tôi sẽ không ăn vạ, nhưng về sau vợ hai của mấy người có thể hay không từ cửa chính bước vào liền không chắc.”
Chị dâu cả Hàn nhìn không khí trong phòng có chút không rõ, Trần Nhu chậm rãi cười thâm ý nói.
Bà Hàn vốn dĩ cứ như vậy mở miệng yêu cầu ly hôn, sau khi nghe được lời của Trần Nhu khiến bà tức giận đến mặt mày xanh mét.
Không phải là ông Hàn không có cùng cái này suy nghĩ này với vợ mình nhưng người con dâu thứ hai này cũng thật là chua ngoa, căn bản là không sợ, còn Hàn Quốc Bân nhịn không được nhìn sắc mặt của vợ mình.
Ông Hàn nói: “Được rồi, về sau mỗi nhà trợ cấp tao cùng mẹ chúng mày 50 đồng tiền, chúng ta sẽ ở cùng nhà với chú ba, chờ sau khi không thể đi làm, đến lúc đó ba nhà chúng mày cùng nhau nuôi chúng tao.”
So sánh với Hàn Quốc Lâm dùng 150 đồng tiền để mua một chiếc xe đạp thì 50 đồng tiền quả thật không nhiều lắm, nhưng đối với sự việc trước mắt quả thật là quá tốt.”
Trần Nhu cũng hiểu, đây là điểm mấu chốt của hai ông bà già.
Bởi vì năm nay mới được tách nhà ra khỏi bố mẹ chồng, nên gia đình cô cũng chỉ tích cóp được mười mấy đồng tiền mà thôi!
“Bố mẹ không bất công với chúng con, thì sau này chúng con vẫn sẽ hiếu kính bố mẹ về già.” Trần Nhu lấy từ trong tay bà Hàn “Cha mẹ nếu là không bất công như vậy thì về sau già rồi chúng con vẫn là sẽ hiếu kính cha mẹ.” Trần Nhu đem năm tờ tiền lớn từ trong tay bà Hàn dùng sức rút trở lại.
Thời điểm mà bà Hàn sắp không nhịn được nữa thì cô đã ném năm trờ tiền lớn sang chỗ chị dâu cả Hàn.
Chị dâu cả Hàn tim đập nhanh, nhưng mà mặc kệ, nguyên bản có mười đồng tiền chị không cảm thấy thiệt khi đại náo như vậy nhưng hiện tại có thêm chừng 50 đồng tiền nữa!
Chị ta vội vàng nhặt tiền lên sâu, trong đáy mắt giấu không được vui mừng.
Trần Nhu liếc mắt nhìn Hàn Quốc Bân một cái, rồi nói: “Quốc Bân, về nhà thôi, hiện giờ em mang thai, cũng phải mua thuốc bổ tốt một chút để bồi bổ, đúng rồi mẹ à, chú bà lúc nào thì đạp xe về đến nhà? Trước khi kết hôn có thể cho chúng con mượn đi lên huyện không? “
Bà Hàn liền trực tiếp xoay người đi về phòng, bà sợ rằng nếu ở đây thêm một giây phút nào nữa thì sẽ không nhịn được mà cầm cây gậy đánh cô mấy gậy.
Sắc mặt ông Hàn cũng trở nên tối sầm lại, nhìn con trai của mình liền rắm cũng không dám thả tùy ý cho vợ mình tác oai tác quái, sự ghét bỏ biểu lộ rõ trên mặt ông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro