Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang
Chương 1
2024-10-13 17:12:23
Lâm Nhiễm đã chết.
Sau đó cô sống lại.
Một buổi chiều bình thường.
Cô tỉnh dậy mở mắt liền nhìn thấy bức tường đối diện có dán giấy dán tường, tủ quần áo bằng gỗ tối màu, cúi đầu xuống liền nhìn thấy chiếc chăn bông sa tanh in lụa và một chiếc giường đơn với khung giường bằng gỗ chạm khắc.
Lâm Nhiễm khẽ giật mình, đây là đâu?
Đầu óc cô trống rỗng.
Sau đó cô còn chưa kịp ổn định cảm xúc cùng suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa, cô hơi do dự một chút, sau đó đứng dậy đi tới mở cửa ra.
Đứng ở cửa là một thanh niên cao gầy.
Đối phương mặc áo sơ mi trắng, vest xám, cà vạt đỏ sậm, khuôn mặt ưa nhìn, nước da trắng nõn, dung mạo tuấn tú hiền lành nhưng sắc mặt có chút khó coi, lúc này hắn đang cau mày, mang theo vẻ ghét bỏ cùng không kiên nhẫn, nhưng vẫn cố kìm lại nhìn Lâm Nhiễm.
Hứa Diệc Lâm- nhị thiếu gia của nhà họ Hứa.
Trong đầu Lâm Nhiễm xẹt qua một số thông tin cùng vài đoạn kí ức ngắn.
Nhưng cô còn chưa kịp tiêu hoá, người đàn ông đối diện tên Hứa Diệc Lâm đã sốt ruột rồi.
Hắn nói: “Lâm Nhiễm, ra ngoài nói chuyện chút đi.”
Nói chuyện á?
Lâm Nhiễm nghe vậy liền gật đầu.
Cô muốn tìm hiểu thêm tình hình hiện tại nên nói chuyện đúng là một ý hay.
Còn về việc đối phương có nhận ra mình khác thường hay không ư, thấy đối phương thiếu kiên nhẫn còn không thèm để ý đến mình, chắc là cũng không quan tâm gì đến cô đâu nhỉ?
Vậy cũng chả sao.
“Lâm Nhiễm, tôi không thể cưới cô được, chúng ta huỷ hôn đi.”
Hứa Diệc Lâm ngồi ở phòng khách đối diện bàn gỗ vuông trông rất có niên đại, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói với Lâm Nhiễm.
“Tại sao?” Lâm Nhiễm hỏi hắn.
Trong lòng còn không ngừng nghĩ thầm: Mau nói cho tôi biết lí do là gì, tốt nhất là giải thích mọi thứ về cuộc hôn nhân này cùng bối cảnh gia đình của hai bên luôn.
“Tại sao ư?” Trong giọng nói của hắn tràn đầy tức giận.
Hiển nhiên là hắn đã cố kìm nén một lát, sau đó đưa tay ấn nhẹ đầu lông mày rồi mới đáp: “A Nhiễm, cô không hiểu hay sao? Chúng ta căn bản không thích hợp! Cho dù cô có cố gắng níu kéo cuộc hôn nhân này thì chuyện này đối với tôi cũng không ảnh hưởng gì. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm được cách huỷ bỏ hôn ước, ngược lại là cô…A Nhiễm, tôi biết cô muốn gả cho tôi chẳng qua là vì cảm thấy tôi là người thích hợp, nhưng cô vẫn còn trẻ lớn lên lại xinh đẹp, hiện tại huỷ hôn xong tương lai vẫn có thể tìm được người có điều kiện giống tôi! Nhưng nếu cô cứ kiên trì không chịu, làm cho chuyện trở nên khó coi thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô…Vốn dĩ thanh danh của cô đã không tốt, còn một hai phải quấn lấy tôi không chịu huỷ hôn, việc này không có chút chỗ tốt nào đối với cô cả!”
Lâm Nhiễm: “???”
Người này lớn lên sáng sủa vậy mà nói mấy lời chả khác gì tiếng chó sủa.
Trong đầu Lâm Nhiễm không có nhiều ký ức, nhưng trực giác của cô lại cho biết mình rất ghét giọng điệu và biểu cảm của người đối diện.
Nhưng trước khi cô hiểu rõ tình hình hiện tại thì cô sẽ không mất bình tĩnh vào lúc này.
“Nếu anh không hài lòng với cuộc hôn nhân này vậy sao ngay từ đầu anh lại đồng ý làm gì?” Lâm Nhiễm hỏi.
Đây không phải ý định ban đầu của Lâm Nhiễm, nhưng bây giờ hỏi ra cũng vừa lúc.
Sau đó cô lại nhìn phản ứng của người đối diện.
Sắc mặt của Hứa Diệc Lâm đỏ bừng như tôm luộc, hiển nhiên là hắn có chút xấu hổ.
Hắn liếc nhìn Lâm Nhiễm ở phía đối diện, nhưng lại nhanh chóng quay đi chỗ khác.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Sau đó cô sống lại.
Một buổi chiều bình thường.
Cô tỉnh dậy mở mắt liền nhìn thấy bức tường đối diện có dán giấy dán tường, tủ quần áo bằng gỗ tối màu, cúi đầu xuống liền nhìn thấy chiếc chăn bông sa tanh in lụa và một chiếc giường đơn với khung giường bằng gỗ chạm khắc.
Lâm Nhiễm khẽ giật mình, đây là đâu?
Đầu óc cô trống rỗng.
Sau đó cô còn chưa kịp ổn định cảm xúc cùng suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa, cô hơi do dự một chút, sau đó đứng dậy đi tới mở cửa ra.
Đứng ở cửa là một thanh niên cao gầy.
Đối phương mặc áo sơ mi trắng, vest xám, cà vạt đỏ sậm, khuôn mặt ưa nhìn, nước da trắng nõn, dung mạo tuấn tú hiền lành nhưng sắc mặt có chút khó coi, lúc này hắn đang cau mày, mang theo vẻ ghét bỏ cùng không kiên nhẫn, nhưng vẫn cố kìm lại nhìn Lâm Nhiễm.
Hứa Diệc Lâm- nhị thiếu gia của nhà họ Hứa.
Trong đầu Lâm Nhiễm xẹt qua một số thông tin cùng vài đoạn kí ức ngắn.
Nhưng cô còn chưa kịp tiêu hoá, người đàn ông đối diện tên Hứa Diệc Lâm đã sốt ruột rồi.
Hắn nói: “Lâm Nhiễm, ra ngoài nói chuyện chút đi.”
Nói chuyện á?
Lâm Nhiễm nghe vậy liền gật đầu.
Cô muốn tìm hiểu thêm tình hình hiện tại nên nói chuyện đúng là một ý hay.
Còn về việc đối phương có nhận ra mình khác thường hay không ư, thấy đối phương thiếu kiên nhẫn còn không thèm để ý đến mình, chắc là cũng không quan tâm gì đến cô đâu nhỉ?
Vậy cũng chả sao.
“Lâm Nhiễm, tôi không thể cưới cô được, chúng ta huỷ hôn đi.”
Hứa Diệc Lâm ngồi ở phòng khách đối diện bàn gỗ vuông trông rất có niên đại, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói với Lâm Nhiễm.
“Tại sao?” Lâm Nhiễm hỏi hắn.
Trong lòng còn không ngừng nghĩ thầm: Mau nói cho tôi biết lí do là gì, tốt nhất là giải thích mọi thứ về cuộc hôn nhân này cùng bối cảnh gia đình của hai bên luôn.
“Tại sao ư?” Trong giọng nói của hắn tràn đầy tức giận.
Hiển nhiên là hắn đã cố kìm nén một lát, sau đó đưa tay ấn nhẹ đầu lông mày rồi mới đáp: “A Nhiễm, cô không hiểu hay sao? Chúng ta căn bản không thích hợp! Cho dù cô có cố gắng níu kéo cuộc hôn nhân này thì chuyện này đối với tôi cũng không ảnh hưởng gì. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm được cách huỷ bỏ hôn ước, ngược lại là cô…A Nhiễm, tôi biết cô muốn gả cho tôi chẳng qua là vì cảm thấy tôi là người thích hợp, nhưng cô vẫn còn trẻ lớn lên lại xinh đẹp, hiện tại huỷ hôn xong tương lai vẫn có thể tìm được người có điều kiện giống tôi! Nhưng nếu cô cứ kiên trì không chịu, làm cho chuyện trở nên khó coi thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô…Vốn dĩ thanh danh của cô đã không tốt, còn một hai phải quấn lấy tôi không chịu huỷ hôn, việc này không có chút chỗ tốt nào đối với cô cả!”
Lâm Nhiễm: “???”
Người này lớn lên sáng sủa vậy mà nói mấy lời chả khác gì tiếng chó sủa.
Trong đầu Lâm Nhiễm không có nhiều ký ức, nhưng trực giác của cô lại cho biết mình rất ghét giọng điệu và biểu cảm của người đối diện.
Nhưng trước khi cô hiểu rõ tình hình hiện tại thì cô sẽ không mất bình tĩnh vào lúc này.
“Nếu anh không hài lòng với cuộc hôn nhân này vậy sao ngay từ đầu anh lại đồng ý làm gì?” Lâm Nhiễm hỏi.
Đây không phải ý định ban đầu của Lâm Nhiễm, nhưng bây giờ hỏi ra cũng vừa lúc.
Sau đó cô lại nhìn phản ứng của người đối diện.
Sắc mặt của Hứa Diệc Lâm đỏ bừng như tôm luộc, hiển nhiên là hắn có chút xấu hổ.
Hắn liếc nhìn Lâm Nhiễm ở phía đối diện, nhưng lại nhanh chóng quay đi chỗ khác.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro