Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang
Chương 10
2024-10-13 17:12:23
Hai người đi lên tầng hai.
Theo sau là Lâm Kiều Châu ngó nghiêng dáo dác xung quanh.
Lâm Nhiễm đang ngồi ở bàn lật xem album ảnh, tìm kiếm những kỷ niệm và nuôi dưỡng cảm giác gắn kết với gia đình.
Cũng phần nào hữu ích.
Khi cô nhìn vào những bức ảnh, một số hình ảnh thực sự đã xuất hiện.
Phương Bích Trân bước lên phía trước, kéo cô, nhẹ giọng hỏi: "A Nhiễm, hôm nay con cãi nhau với A Lâm à? A Lâm có nói hay làm gì khiến con không vui không?"
Ngay khi Phương Bích Trân kéo cô, rất nhiều thông tin lóe lên trong đầu Lâm Nhiễm.
Cô phát hiện, mặc dù là mẹ kế, nhưng bà ấy không hề bài xích cô, thậm chí còn rất thân thiết với cô trong những mảnh ký ức đó.
Cô bình tĩnh lại, ghi nhớ ký ức kia rồi tập trung vào cuộc trò chuyện trước mặt.
Hứa Diệc Lâm đã nói và làm gì khiến cô không vui ấy à?
Vậy thì rất nhiều đấy.
Tuy nhiên, nhìn thấy dáng vẻ bực bội của ba, Lâm Nhiễu vẫn quyết định nói điều ông ấy thích nghe trước, để ông ấy có thể đồng ý việc từ hôn này.
Bằng không, trong một thời gian ngắn mà cô từ hôn hai lần, ba cô hẳn sẽ nhảy dựng lên mất.
Lâm Nhiễm nói: "Chuyện đó thì không có, nhưng trong khoảng thời gian này, con đã tỉnh táo lại, nhìn thấy tình hình ở nhà, nhìn Hứa Diệc Lâm, rồi lại nghĩ đến anh A Yến, con cảm thấy mình đã quá bốc đồng! Con xin lỗi ba, con đã gây rắc rối cho ba rồi!"
Lâm Tổ Vọng: "..."
Lửa giận ngút trời lập tức được xoa dịu.
"Vậy đó là chuyện gì?"
Ông ấy hỏi.
Ông ấy dừng một chút rồi nghiêm mặt nói: "Nếu tự biết lúc trước đã bốc đồng, vậy thì bây giờ con càng không nên tùy tiện nói về việc thoái hôn gì đó, hôn nhân đại sự là việc có thể tùy tiện nói định là định, từ là từ sao?"
Lâm Nhiễm giả vờ thở dài, nói: “Ba, ba nói đều đúng, vốn dĩ con cũng nghĩ, ban đầu đã sai vậy thì chỉ đành sai thêm chút... Nhưng nếu con tiếp tục sai thêm, thì sẽ chẳng ai chịu con nữa. Ba, việc thoái hôn lần này là do Hứa Diệc Lâm đề xuất, anh ta nói anh ta du học nhận sự giáo dục cao cấp, tiếp thu những tư tưởng tiến bộ, loại tiểu thư ăn mặc quê mùa hư vinh được nuông chiều chỉ biết tiêu tiền, đầu óc trống rỗng như con thực sự không xứng với anh ta, anh ta đã có suy nghĩ như vậy, nói thật lòng con cũng không thích anh ta... Chỉ là lúc trước giận dỗi với anh A Yến nên mới đính hôn, cho nên hôn ước thế này đương nhiên phải hủy bỏ."
Lâm Nhiễm cảm thấy mình càng nói càng hợp lý, mặc dù thật sự rất tức giận, nhưng nó cũng có thể khiến mọi người suy nghĩ lý trí hơn.
Nhưng cô đã đánh giá thấp tinh thần bao che khuyết điểm của nhà họ Lâm.
Lâm Tổ Vọng vẫn đang nhíu mày nghe lời nói của Lâm Nhiễm, nhưng khi nghe xong, ông ấy đột nhiên tức giận, vỗ bàn nói: "Hắn nói đầu con trống rỗng hư vinh được nuông chiều, không xứng với thân phận người du học của hắn sao? Hắn thật sự nói như vậy ư? Lại còn lấy lý do này để từ hôn?”
Quả thực càng nói càng tức!
Lâm Kiều Châu, em trai của Lâm Nhiễm, cũng bùng nổ, tức giận nói: "Anh ta nói chị không xứng với anh ta sao? Anh ta nghĩ mình là ai thế? Cho dù chị có tính khí nóng nảy, mắt thì mù quáng, lại chỉ biết độc đoán tiêu tiền, nhưng anh ta mới là người không xứng với chị!"
Lâm Nhiễm: "..."
Cô rất cảm ơn em trai đã bảo vệ cô!
Nhưng cũng không cần phải trực tiếp như vậy!
Xem ra đầu óc của nhà họ Lâm không giống người bình thường.
Theo sau là Lâm Kiều Châu ngó nghiêng dáo dác xung quanh.
Lâm Nhiễm đang ngồi ở bàn lật xem album ảnh, tìm kiếm những kỷ niệm và nuôi dưỡng cảm giác gắn kết với gia đình.
Cũng phần nào hữu ích.
Khi cô nhìn vào những bức ảnh, một số hình ảnh thực sự đã xuất hiện.
Phương Bích Trân bước lên phía trước, kéo cô, nhẹ giọng hỏi: "A Nhiễm, hôm nay con cãi nhau với A Lâm à? A Lâm có nói hay làm gì khiến con không vui không?"
Ngay khi Phương Bích Trân kéo cô, rất nhiều thông tin lóe lên trong đầu Lâm Nhiễm.
Cô phát hiện, mặc dù là mẹ kế, nhưng bà ấy không hề bài xích cô, thậm chí còn rất thân thiết với cô trong những mảnh ký ức đó.
Cô bình tĩnh lại, ghi nhớ ký ức kia rồi tập trung vào cuộc trò chuyện trước mặt.
Hứa Diệc Lâm đã nói và làm gì khiến cô không vui ấy à?
Vậy thì rất nhiều đấy.
Tuy nhiên, nhìn thấy dáng vẻ bực bội của ba, Lâm Nhiễu vẫn quyết định nói điều ông ấy thích nghe trước, để ông ấy có thể đồng ý việc từ hôn này.
Bằng không, trong một thời gian ngắn mà cô từ hôn hai lần, ba cô hẳn sẽ nhảy dựng lên mất.
Lâm Nhiễm nói: "Chuyện đó thì không có, nhưng trong khoảng thời gian này, con đã tỉnh táo lại, nhìn thấy tình hình ở nhà, nhìn Hứa Diệc Lâm, rồi lại nghĩ đến anh A Yến, con cảm thấy mình đã quá bốc đồng! Con xin lỗi ba, con đã gây rắc rối cho ba rồi!"
Lâm Tổ Vọng: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lửa giận ngút trời lập tức được xoa dịu.
"Vậy đó là chuyện gì?"
Ông ấy hỏi.
Ông ấy dừng một chút rồi nghiêm mặt nói: "Nếu tự biết lúc trước đã bốc đồng, vậy thì bây giờ con càng không nên tùy tiện nói về việc thoái hôn gì đó, hôn nhân đại sự là việc có thể tùy tiện nói định là định, từ là từ sao?"
Lâm Nhiễm giả vờ thở dài, nói: “Ba, ba nói đều đúng, vốn dĩ con cũng nghĩ, ban đầu đã sai vậy thì chỉ đành sai thêm chút... Nhưng nếu con tiếp tục sai thêm, thì sẽ chẳng ai chịu con nữa. Ba, việc thoái hôn lần này là do Hứa Diệc Lâm đề xuất, anh ta nói anh ta du học nhận sự giáo dục cao cấp, tiếp thu những tư tưởng tiến bộ, loại tiểu thư ăn mặc quê mùa hư vinh được nuông chiều chỉ biết tiêu tiền, đầu óc trống rỗng như con thực sự không xứng với anh ta, anh ta đã có suy nghĩ như vậy, nói thật lòng con cũng không thích anh ta... Chỉ là lúc trước giận dỗi với anh A Yến nên mới đính hôn, cho nên hôn ước thế này đương nhiên phải hủy bỏ."
Lâm Nhiễm cảm thấy mình càng nói càng hợp lý, mặc dù thật sự rất tức giận, nhưng nó cũng có thể khiến mọi người suy nghĩ lý trí hơn.
Nhưng cô đã đánh giá thấp tinh thần bao che khuyết điểm của nhà họ Lâm.
Lâm Tổ Vọng vẫn đang nhíu mày nghe lời nói của Lâm Nhiễm, nhưng khi nghe xong, ông ấy đột nhiên tức giận, vỗ bàn nói: "Hắn nói đầu con trống rỗng hư vinh được nuông chiều, không xứng với thân phận người du học của hắn sao? Hắn thật sự nói như vậy ư? Lại còn lấy lý do này để từ hôn?”
Quả thực càng nói càng tức!
Lâm Kiều Châu, em trai của Lâm Nhiễm, cũng bùng nổ, tức giận nói: "Anh ta nói chị không xứng với anh ta sao? Anh ta nghĩ mình là ai thế? Cho dù chị có tính khí nóng nảy, mắt thì mù quáng, lại chỉ biết độc đoán tiêu tiền, nhưng anh ta mới là người không xứng với chị!"
Lâm Nhiễm: "..."
Cô rất cảm ơn em trai đã bảo vệ cô!
Nhưng cũng không cần phải trực tiếp như vậy!
Xem ra đầu óc của nhà họ Lâm không giống người bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro