Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang
Chương 13
2024-10-13 17:12:23
Chương 13
Thằng nhóc này đã lớn như vậy, Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, cảm thấy không phải cái gì cũng không thể nói nữa, miễn cho lỡ như cậu ấy xúc động lại gây ra chuyện lớn gì đó, làm kẻ địch bị thương một ngàn, tự hại mình không phải 800, mà là 8 vạn, giờ phải dạy cậu ấy cách sử dụng đầu óc.
Cô nói: "Lúc trước em cũng nghe nói, nhà họ Hứa ân cần muốn kết thông gia với nhà chúng ta, chị nghĩ mục đích không thuần khiết, hẳn là vì xưởng nhuộm của nhà chúng ta mà đến, nhưng nói miệng không có chứng cứ, dù sao chị vẫn phải kiểm tra thêm... Còn về Hứa Diệc Lâm, chị đã muốn thoái hôn theo ý anh ta, thì cũng cần phải bắt thóp của anh ta đã, nếu không cuộc hôn nhân này là do nhà họ Hứa sắp đặt bằng mọi cách có thể, làm sao họ có thể dễ dàng đồng ý thoái hôn, cẩn tắc vô ưu, em nói có đúng không?"
Đứa nhỏ ngốc nghếch này có nghe hiểu thành ngữ không nhỉ?
Không biết có hiểu hay không mà Lâm Kiều Châu đột nhiên mở to mắt, nghi ngờ nhìn chị gái, cuối cùng mở miệng trước khi Lâm Nhiễm lên tiếng: "Cho nên, chị, không phải Hứa nhị muốn thoái hôn với chị, mà là chị muốn thoái hôn đúng không?"
Trước mặt mọi người, cậu ấy gọi là anh Hứa nhị, sau lưng thì gọi Hứa nhị.
Cái này...
"Trăm sông đổ về một biển, khác con đường nhưng cùng đích đến mà thôi.”
Lâm Nhiễm mỉm cười: "Vậy em có ủng hộ chị không?"
"Ủng hộ chứ!"
Lâm Kiều Châu thật sự không hiểu tại sao lại dùng trăm sông đổ về một biển lúc này, nhưng cậu ấy vẫn không kìm được sự phấn khích, khôi phục vẻ mặt cái gì cũng không sợ, nói: "Em đã sớm nói với chị Hứa nhị kém xa anh A Yến, em đi nói với anh A Thành nhé?"
"Không cần."
Lâm Nhiễm mỉm cười: "Em bảo anh ta đến nhà chúng ta, chị sẽ nói cho anh ta biết."
Tìm anh A Thành nói mấy câu thôi, có cần phải phức tạp vậy không?
Lâm Kiều Châu cảm thấy chị gái mình thật sự rất kỳ lạ, nhưng kỳ lạ thì kỳ lạ, nhìn cô thần thần bí bí như sắp làm chuyện đại sự, đương nhiên cậu ấy chỉ có thể đồng ý!
Giang Gia Thành là con trai út của Giang Thủ Lượng, phó trưởng thôn Giang Bối.
Lúc Lâm Kiều Châu đến tìm anh ta, anh ta vừa mới từ bến tàu trở về, đang ăn cá viên cà ri ở nhà, nghe thấy có người tìm khiến anh ta rất ngạc nhiên, vì vậy anh ta ra hiệu cho Lâm Kiều Châu cùng nhau đi ăn cá viên, sau đó tò mò nói: "Chị gái em đang tìm anh hả? Em nghiêm túc đấy à?"
Phải biết rằng, từ khi cô từ hôn với Giang Yến, mỗi khi cô nhìn thấy bọn họ đều hất cằm cao tận trời, ánh mắt hận không thể trèo lên trên trời, chưa đợi bọn họ hó hé với cô một tiếng, cô đã tỏ vẻ kiêu ngạo gấp tám trăm lần.
Lâm Kiều Châu không quan tâm đến cá viên, nói: "Anh A Thành, anh biết rất nhiều người, em muốn nhờ anh giúp hỏi một chuyện."
Giang Gia Thành: "???"
Muốn nhờ anh ta giúp đỡ mà không tự mình đến, còn muốn anh ta chạy qua nhà?
Đi cái gì mà đi, cô gọi là anh ta phải đi à?
Nếu đi rồi thì anh ta còn có mặt mũi nào gặp A Yến?
"Không đi."
Anh ta chọc một viên cá thả vào miệng.
Lâm Kiều Châu cũng biết bây giờ mọi chuyện đã khác.
Nhưng cậu ấy cũng biết cách khơi dậy hứng thú của Giang Gia Thành.
Cậu ấy ho nhẹ, giả vờ bị lây bệnh từ chị gái: "Chị ấy muốn thoái hôn với Hứa Diệc Lâm, muốn bắt thóp nhà họ Hứa và Hứa Diệc Lâm."
"Khụ, khụ, khụ." Giang Gia Thành ho khan dữ dội, vừa rồi anh ta trực tiếp nuốt cả viên cá, suýt nữa bị sặc chết, nhưng dù không bị sặc chết thì cũng bị nước cà ri làm nghẹn khí quản.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Thằng nhóc này đã lớn như vậy, Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, cảm thấy không phải cái gì cũng không thể nói nữa, miễn cho lỡ như cậu ấy xúc động lại gây ra chuyện lớn gì đó, làm kẻ địch bị thương một ngàn, tự hại mình không phải 800, mà là 8 vạn, giờ phải dạy cậu ấy cách sử dụng đầu óc.
Cô nói: "Lúc trước em cũng nghe nói, nhà họ Hứa ân cần muốn kết thông gia với nhà chúng ta, chị nghĩ mục đích không thuần khiết, hẳn là vì xưởng nhuộm của nhà chúng ta mà đến, nhưng nói miệng không có chứng cứ, dù sao chị vẫn phải kiểm tra thêm... Còn về Hứa Diệc Lâm, chị đã muốn thoái hôn theo ý anh ta, thì cũng cần phải bắt thóp của anh ta đã, nếu không cuộc hôn nhân này là do nhà họ Hứa sắp đặt bằng mọi cách có thể, làm sao họ có thể dễ dàng đồng ý thoái hôn, cẩn tắc vô ưu, em nói có đúng không?"
Đứa nhỏ ngốc nghếch này có nghe hiểu thành ngữ không nhỉ?
Không biết có hiểu hay không mà Lâm Kiều Châu đột nhiên mở to mắt, nghi ngờ nhìn chị gái, cuối cùng mở miệng trước khi Lâm Nhiễm lên tiếng: "Cho nên, chị, không phải Hứa nhị muốn thoái hôn với chị, mà là chị muốn thoái hôn đúng không?"
Trước mặt mọi người, cậu ấy gọi là anh Hứa nhị, sau lưng thì gọi Hứa nhị.
Cái này...
"Trăm sông đổ về một biển, khác con đường nhưng cùng đích đến mà thôi.”
Lâm Nhiễm mỉm cười: "Vậy em có ủng hộ chị không?"
"Ủng hộ chứ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Kiều Châu thật sự không hiểu tại sao lại dùng trăm sông đổ về một biển lúc này, nhưng cậu ấy vẫn không kìm được sự phấn khích, khôi phục vẻ mặt cái gì cũng không sợ, nói: "Em đã sớm nói với chị Hứa nhị kém xa anh A Yến, em đi nói với anh A Thành nhé?"
"Không cần."
Lâm Nhiễm mỉm cười: "Em bảo anh ta đến nhà chúng ta, chị sẽ nói cho anh ta biết."
Tìm anh A Thành nói mấy câu thôi, có cần phải phức tạp vậy không?
Lâm Kiều Châu cảm thấy chị gái mình thật sự rất kỳ lạ, nhưng kỳ lạ thì kỳ lạ, nhìn cô thần thần bí bí như sắp làm chuyện đại sự, đương nhiên cậu ấy chỉ có thể đồng ý!
Giang Gia Thành là con trai út của Giang Thủ Lượng, phó trưởng thôn Giang Bối.
Lúc Lâm Kiều Châu đến tìm anh ta, anh ta vừa mới từ bến tàu trở về, đang ăn cá viên cà ri ở nhà, nghe thấy có người tìm khiến anh ta rất ngạc nhiên, vì vậy anh ta ra hiệu cho Lâm Kiều Châu cùng nhau đi ăn cá viên, sau đó tò mò nói: "Chị gái em đang tìm anh hả? Em nghiêm túc đấy à?"
Phải biết rằng, từ khi cô từ hôn với Giang Yến, mỗi khi cô nhìn thấy bọn họ đều hất cằm cao tận trời, ánh mắt hận không thể trèo lên trên trời, chưa đợi bọn họ hó hé với cô một tiếng, cô đã tỏ vẻ kiêu ngạo gấp tám trăm lần.
Lâm Kiều Châu không quan tâm đến cá viên, nói: "Anh A Thành, anh biết rất nhiều người, em muốn nhờ anh giúp hỏi một chuyện."
Giang Gia Thành: "???"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Muốn nhờ anh ta giúp đỡ mà không tự mình đến, còn muốn anh ta chạy qua nhà?
Đi cái gì mà đi, cô gọi là anh ta phải đi à?
Nếu đi rồi thì anh ta còn có mặt mũi nào gặp A Yến?
"Không đi."
Anh ta chọc một viên cá thả vào miệng.
Lâm Kiều Châu cũng biết bây giờ mọi chuyện đã khác.
Nhưng cậu ấy cũng biết cách khơi dậy hứng thú của Giang Gia Thành.
Cậu ấy ho nhẹ, giả vờ bị lây bệnh từ chị gái: "Chị ấy muốn thoái hôn với Hứa Diệc Lâm, muốn bắt thóp nhà họ Hứa và Hứa Diệc Lâm."
"Khụ, khụ, khụ." Giang Gia Thành ho khan dữ dội, vừa rồi anh ta trực tiếp nuốt cả viên cá, suýt nữa bị sặc chết, nhưng dù không bị sặc chết thì cũng bị nước cà ri làm nghẹn khí quản.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro