Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang
Chương 25
2024-10-13 17:12:23
Hơn nữa, tình huống của A Nhiễm rất đặc biệt.
Cô hủy bỏ hôn ước với Giang Yến rồi lại nhanh chóng hủy bỏ hôn ước với Hứa Diệc Lâm, nếu như chuyện này bị lan truyền ra bên ngoài thì không biết sẽ có bao nhiêu tin đồn bị thêu dệt lên.
… Theo như những gì mà Hứa Diệc Phưởng đã nói, cách này thật sự là cách tốt nhất cho A Nhiễm.
“Không cần.”
Lời nói của Hứa Diệc Phưởng khiến Lâm Tổ Vọng và Phương Bích Trân cảm thấy dao động, nhưng chúng không hề ảnh hưởng, tác động đến Lâm Nhiễm.
Cô bình tĩnh cầm tài liệu đính hôn mà Hứa Diệc Phưởng đã đặt trên bàn lên, dùng ngón tay gõ nhẹ vào đó, rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Diệc Phưởng, cười híp mắt và nói: “Chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, tôi cũng không phải là người đã làm sai, thành thật mà nói, đối với tôi chuyện đó có cái gì không tốt đâu cơ chứ? Tôi chỉ thích cầm đồ thật trong tay, vậy nên, tôi vẫn sẽ ký đơn hủy hôn, chỉ khi được cầm nó trong tay, tôi mới cảm thấy yên tâm. Ký, ký nhanh đi!”
Người nhà họ Hứa: “...”
Sau khi Lâm Tổ Vọng và Phương Bích Trân nghe những gì mà con gái họ nói thì trong lòng khẽ lạnh đi, chao ôi, suýt chút nữa thì họ đã bị cái tên Hứa Diệc Phưởng này lừa gạt mất rồi.
Hàm hồ tí nữa thì đã để sơ hở rơi vào trong tay của nhà họ Hứa, xét đến tính tình của Lưu Ngải Liên kia, e rằng bà ta còn xem thường A Nhiễm của họ, cũng khó nói tương lai sau này nhà họ sẽ còn sắp đặt những gì nữa!
Rõ ràng chính Hứa Diệc Lâm là người gây ra vụ bê bối, dẫn đến chuyện phải ký đơn từ hôn, nhà họ Lâm mới thực sự là người nên nắm sở hở của nhà họ Hứa trong tay!
“Nói đúng đấy.”
Khuôn mặt già nua của Lâm Tổ Vọng tối lại, gõ vào đơn từ hôn, nói: “Nhà họ Lâm chúng tôi đường đường chính chính, phẩm hạnh của A Nhiễm nhà chúng tôi ngay thẳng, đàng hoàng, đứng đắn, mọi người đang làm cái quái gì vậy hả?! Ký đi, ký nhanh đi!”
Ông ấy cực kỳ tức giận!
Ông ấy chỉ vừa mới biết đến tấm ảnh này, nếu như ông ấy biết sớm hơn, ngay từ đầu ông ấy sẽ không cho nhà họ Hứa bọn họ sắc mặt tốt!
… Mặc dù ông ấy cũng chưa bao giờ cho bất kỳ người nào sắc mặt tốt.
Cũng chỉ có nhà Hứa có được sắc mặt tốt đó.
Vốn dĩ ý định ban đầu của Hứa Diệc Phưởng thật sự không hề giống như nhà họ Lâm và con gái của ông ấy đã nghĩ.
Anh ta lại thở dài, nói: “Chú Lâm, em gái A Nhiễm, em muốn lấy tờ đơn từ hôn này đương nhiên là không có vấn đề gì, vốn dĩ chuyện này nên như thế này mới phải, chỉ là chú Lâm, tờ đơn hủy hôn này, suy cho cùng thì đó cũng là giấy tờ nghiêm túc, chính đáng, cho dù A Lâm có sai đến đâu đi chăng nữa, xin đừng làm liên lụy đến người thứ ba.”
Nói xong, anh ta khom người, cúi đầu thật sâu trước Lâm Tổ Vọng và Lâm Nhiễm.
Lâm Tổ Vọng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng rồi khịt mũi “hừ” một tiếng, nhưng rốt cuộc cuối cùng ông ấy không nói lời ác ý với Hứa Diệc Phưởng.
Dù gì hai gia đình cũng đã quen biết với nhau hàng thập kỷ, Hứa Diệc Phưởng cũng là hậu bối mà Lâm Tổ Vọng đã nhìn anh ta lớn lên từng ngày.
Không giống với Hứa Diệc Lâm, từ nhỏ Hứa Diệc Phưởng đã thận trọng, lễ phép, chưa bao giờ có hành vi vượt quá khuôn phép, sau khi học xong thì đã lập tức bắt đầu giúp ba quản lý công việc kinh doanh của gia đình, hiện tại anh ta đang phụ trách quản lý hầu hết công việc kinh doanh của nhà họ Hứa, là một hậu bối được trưởng bối quý trọng và yêu mến nhất.
Cô hủy bỏ hôn ước với Giang Yến rồi lại nhanh chóng hủy bỏ hôn ước với Hứa Diệc Lâm, nếu như chuyện này bị lan truyền ra bên ngoài thì không biết sẽ có bao nhiêu tin đồn bị thêu dệt lên.
… Theo như những gì mà Hứa Diệc Phưởng đã nói, cách này thật sự là cách tốt nhất cho A Nhiễm.
“Không cần.”
Lời nói của Hứa Diệc Phưởng khiến Lâm Tổ Vọng và Phương Bích Trân cảm thấy dao động, nhưng chúng không hề ảnh hưởng, tác động đến Lâm Nhiễm.
Cô bình tĩnh cầm tài liệu đính hôn mà Hứa Diệc Phưởng đã đặt trên bàn lên, dùng ngón tay gõ nhẹ vào đó, rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Diệc Phưởng, cười híp mắt và nói: “Chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, tôi cũng không phải là người đã làm sai, thành thật mà nói, đối với tôi chuyện đó có cái gì không tốt đâu cơ chứ? Tôi chỉ thích cầm đồ thật trong tay, vậy nên, tôi vẫn sẽ ký đơn hủy hôn, chỉ khi được cầm nó trong tay, tôi mới cảm thấy yên tâm. Ký, ký nhanh đi!”
Người nhà họ Hứa: “...”
Sau khi Lâm Tổ Vọng và Phương Bích Trân nghe những gì mà con gái họ nói thì trong lòng khẽ lạnh đi, chao ôi, suýt chút nữa thì họ đã bị cái tên Hứa Diệc Phưởng này lừa gạt mất rồi.
Hàm hồ tí nữa thì đã để sơ hở rơi vào trong tay của nhà họ Hứa, xét đến tính tình của Lưu Ngải Liên kia, e rằng bà ta còn xem thường A Nhiễm của họ, cũng khó nói tương lai sau này nhà họ sẽ còn sắp đặt những gì nữa!
Rõ ràng chính Hứa Diệc Lâm là người gây ra vụ bê bối, dẫn đến chuyện phải ký đơn từ hôn, nhà họ Lâm mới thực sự là người nên nắm sở hở của nhà họ Hứa trong tay!
“Nói đúng đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuôn mặt già nua của Lâm Tổ Vọng tối lại, gõ vào đơn từ hôn, nói: “Nhà họ Lâm chúng tôi đường đường chính chính, phẩm hạnh của A Nhiễm nhà chúng tôi ngay thẳng, đàng hoàng, đứng đắn, mọi người đang làm cái quái gì vậy hả?! Ký đi, ký nhanh đi!”
Ông ấy cực kỳ tức giận!
Ông ấy chỉ vừa mới biết đến tấm ảnh này, nếu như ông ấy biết sớm hơn, ngay từ đầu ông ấy sẽ không cho nhà họ Hứa bọn họ sắc mặt tốt!
… Mặc dù ông ấy cũng chưa bao giờ cho bất kỳ người nào sắc mặt tốt.
Cũng chỉ có nhà Hứa có được sắc mặt tốt đó.
Vốn dĩ ý định ban đầu của Hứa Diệc Phưởng thật sự không hề giống như nhà họ Lâm và con gái của ông ấy đã nghĩ.
Anh ta lại thở dài, nói: “Chú Lâm, em gái A Nhiễm, em muốn lấy tờ đơn từ hôn này đương nhiên là không có vấn đề gì, vốn dĩ chuyện này nên như thế này mới phải, chỉ là chú Lâm, tờ đơn hủy hôn này, suy cho cùng thì đó cũng là giấy tờ nghiêm túc, chính đáng, cho dù A Lâm có sai đến đâu đi chăng nữa, xin đừng làm liên lụy đến người thứ ba.”
Nói xong, anh ta khom người, cúi đầu thật sâu trước Lâm Tổ Vọng và Lâm Nhiễm.
Lâm Tổ Vọng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng rồi khịt mũi “hừ” một tiếng, nhưng rốt cuộc cuối cùng ông ấy không nói lời ác ý với Hứa Diệc Phưởng.
Dù gì hai gia đình cũng đã quen biết với nhau hàng thập kỷ, Hứa Diệc Phưởng cũng là hậu bối mà Lâm Tổ Vọng đã nhìn anh ta lớn lên từng ngày.
Không giống với Hứa Diệc Lâm, từ nhỏ Hứa Diệc Phưởng đã thận trọng, lễ phép, chưa bao giờ có hành vi vượt quá khuôn phép, sau khi học xong thì đã lập tức bắt đầu giúp ba quản lý công việc kinh doanh của gia đình, hiện tại anh ta đang phụ trách quản lý hầu hết công việc kinh doanh của nhà họ Hứa, là một hậu bối được trưởng bối quý trọng và yêu mến nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro