Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang
Chương 8
2024-10-13 17:12:23
Lâm Nhiễm càng nghĩ càng thấy da đầu tê dại.
Cái này có chỗ nào là bạch nguyệt quang chứ, e rằng chính là hận thấu xương, là cái gai ở trong lòng...
Là vì yêu sinh hận chăng?
Nhưng có khả năng cao anh ta chỉ là bệnh thần kinh không thể chấp nhận những người khác phản bội mình...
Đáng tiếc cô chỉ biết cốt truyện của cuốn sách này mà không biết mối quan hệ thực sự giữa "Lâm Nhiễm" và anh trong sách, liệu việc hủy bỏ hôn ước với anh rốt cuộc là do nhà họ Giang phá sản hay còn vì một lý do nào khác.
Cô lại dứt khoát đưa tay kéo chị Quần, hỏi cô ấy: "Chị Quần, Giang Yến có phải rất tức giận khi tôi từ hôn với anh ấy, sau đó lại nhanh chóng đính hôn cùng nhị thiếu gia nhà họ Hứa không? Người trong thôn có vì anh ấy mà gây khó dễ cho chúng ta không?”
Chị Quần ngẩn người.
Tâm trí còn chưa kịp thoát khỏi việc Hứa nhị thiếu muốn từ hôn.
"Giang thiếu gia tức giận lắm đúng không?"
Chị Quần nhìn đại tiểu thư của mình như đang suy nghĩ, sau đó duỗi ngón tay ra gõ nhẹ vào đầu Lâm Nhiễm, nói: "Đại tiểu thư, hôn sự đã từ rồi, đừng oan uổng cậu ấy như vậy, cậu ấy không thích cô, không giống như những người khác nâng cô trong lòng bàn tay, nhưng cũng sẽ không so đo mấy chuyện này với cô, người trong thôn muốn gây khó dễ chúng ta cũng không có cách nào, cậu ấy chủ động tới cửa từ hôn đã là tận lực rồi, cậu ấy thực sự không làm chuyện gì có lỗi với cô..."
"Ài, đại tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng vì không hài lòng mà đi phát tiết với cậu ấy, cậu ấy không so đo với cô, nhưng cô cũng đừng chủ động gây rối, trước đây cậu ấy không nuông chiều cô, bây giờ lại càng không..."
Lâm Nhiễm: "..."
Nghe những gì chị Quần nói, chẳng lẽ cô còn tệ hơn cả tên bệnh tâm thần tính tình thất thường kia hả?
"Anh ấy không thích tôi sao?"
Cô nhạy bén nắm bắt điểm mấu chốt từ cuộc trò chuyện cùng chị Quần.
Chị Quần đang luyên thuyên thì bỗng khựng lại, ngẫm nghĩ rõ ràng lời của Lâm Nhiễm rồi sửng sốt, vội vàng nói: "Ôi chao, đại tiểu thư, cô chớ có làm loạn! Hai người đều đã thoái hôn rồi, cậu ấy không thích cô không phải là chuyện bình thường sao? Cô còn muốn cậu ấy thích cô làm gì? Ôi trời ơi..."
Chị Quần thật sự đau đầu.
Lâm Nhiễm nghe lời nói của chị Quần, tâm tư cũng thả lỏng phân nửa.
Là không thích, không thích thì tốt rồi!
Nếu thật sự là vì yêu sinh hận thì phiền toái lắm!
Cô tiếp tục cố gắng kéo tay chị Quần nũng nịu nói: "Chị Quần, tôi đâu có nói sẽ đi tìm anh ấy, tính khí anh ấy nóng nảy như vậy, tôi tự mình hỏi để chuốc nhục nhã sao? Tôi chỉ là không hài lòng muốn nghe chị nói chút thôi, anh ấy không thích tôi, tôi cũng đâu thích anh ấy, ai sốt ruột muốn đi tìm anh ấy chứ~"
Chị Quần nghi ngờ nhìn cô.
Ai biết được cả ngày cô làm cái gì!
Lâm Nhiễm không quan tâm đến việc chị Quần nhìn cô thế nào, cô cười híp mắt lôi kéo cô ấy nói nhiều chuyện, sau đó dùng những lời đường mật dỗ dành cô ấy.
Tiễn chị Quần đi, Lâm Nhiễm không kiềm được lập tức cầm thìa lên múc đồ ăn, đồng thời sắp xếp thông tin mình nhận được.
Dù hơi lộn xộn, nhưng nó không ảnh hưởng quá nhiều đến tâm trạng của cô.
Quan trọng là cô đẹp, chỉ cần nhìn bản thân thôi cũng khiến cô thấy hạnh phúc.
Về chuyện của nhà họ Hứa, chuyện của Hứa Diệc Lâm, và đại lão tính khí thất thường âm tình bất định Giang Yến... chẳng phải đó chỉ là nguyên tác trong sách thôi sao?
Không có chuyện gì cô không giải quyết được!
Dù cho cô không có ký ức, thì cũng chẳng ảnh hưởng đến sự tự tin của cô!
Cái này có chỗ nào là bạch nguyệt quang chứ, e rằng chính là hận thấu xương, là cái gai ở trong lòng...
Là vì yêu sinh hận chăng?
Nhưng có khả năng cao anh ta chỉ là bệnh thần kinh không thể chấp nhận những người khác phản bội mình...
Đáng tiếc cô chỉ biết cốt truyện của cuốn sách này mà không biết mối quan hệ thực sự giữa "Lâm Nhiễm" và anh trong sách, liệu việc hủy bỏ hôn ước với anh rốt cuộc là do nhà họ Giang phá sản hay còn vì một lý do nào khác.
Cô lại dứt khoát đưa tay kéo chị Quần, hỏi cô ấy: "Chị Quần, Giang Yến có phải rất tức giận khi tôi từ hôn với anh ấy, sau đó lại nhanh chóng đính hôn cùng nhị thiếu gia nhà họ Hứa không? Người trong thôn có vì anh ấy mà gây khó dễ cho chúng ta không?”
Chị Quần ngẩn người.
Tâm trí còn chưa kịp thoát khỏi việc Hứa nhị thiếu muốn từ hôn.
"Giang thiếu gia tức giận lắm đúng không?"
Chị Quần nhìn đại tiểu thư của mình như đang suy nghĩ, sau đó duỗi ngón tay ra gõ nhẹ vào đầu Lâm Nhiễm, nói: "Đại tiểu thư, hôn sự đã từ rồi, đừng oan uổng cậu ấy như vậy, cậu ấy không thích cô, không giống như những người khác nâng cô trong lòng bàn tay, nhưng cũng sẽ không so đo mấy chuyện này với cô, người trong thôn muốn gây khó dễ chúng ta cũng không có cách nào, cậu ấy chủ động tới cửa từ hôn đã là tận lực rồi, cậu ấy thực sự không làm chuyện gì có lỗi với cô..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ài, đại tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng vì không hài lòng mà đi phát tiết với cậu ấy, cậu ấy không so đo với cô, nhưng cô cũng đừng chủ động gây rối, trước đây cậu ấy không nuông chiều cô, bây giờ lại càng không..."
Lâm Nhiễm: "..."
Nghe những gì chị Quần nói, chẳng lẽ cô còn tệ hơn cả tên bệnh tâm thần tính tình thất thường kia hả?
"Anh ấy không thích tôi sao?"
Cô nhạy bén nắm bắt điểm mấu chốt từ cuộc trò chuyện cùng chị Quần.
Chị Quần đang luyên thuyên thì bỗng khựng lại, ngẫm nghĩ rõ ràng lời của Lâm Nhiễm rồi sửng sốt, vội vàng nói: "Ôi chao, đại tiểu thư, cô chớ có làm loạn! Hai người đều đã thoái hôn rồi, cậu ấy không thích cô không phải là chuyện bình thường sao? Cô còn muốn cậu ấy thích cô làm gì? Ôi trời ơi..."
Chị Quần thật sự đau đầu.
Lâm Nhiễm nghe lời nói của chị Quần, tâm tư cũng thả lỏng phân nửa.
Là không thích, không thích thì tốt rồi!
Nếu thật sự là vì yêu sinh hận thì phiền toái lắm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô tiếp tục cố gắng kéo tay chị Quần nũng nịu nói: "Chị Quần, tôi đâu có nói sẽ đi tìm anh ấy, tính khí anh ấy nóng nảy như vậy, tôi tự mình hỏi để chuốc nhục nhã sao? Tôi chỉ là không hài lòng muốn nghe chị nói chút thôi, anh ấy không thích tôi, tôi cũng đâu thích anh ấy, ai sốt ruột muốn đi tìm anh ấy chứ~"
Chị Quần nghi ngờ nhìn cô.
Ai biết được cả ngày cô làm cái gì!
Lâm Nhiễm không quan tâm đến việc chị Quần nhìn cô thế nào, cô cười híp mắt lôi kéo cô ấy nói nhiều chuyện, sau đó dùng những lời đường mật dỗ dành cô ấy.
Tiễn chị Quần đi, Lâm Nhiễm không kiềm được lập tức cầm thìa lên múc đồ ăn, đồng thời sắp xếp thông tin mình nhận được.
Dù hơi lộn xộn, nhưng nó không ảnh hưởng quá nhiều đến tâm trạng của cô.
Quan trọng là cô đẹp, chỉ cần nhìn bản thân thôi cũng khiến cô thấy hạnh phúc.
Về chuyện của nhà họ Hứa, chuyện của Hứa Diệc Lâm, và đại lão tính khí thất thường âm tình bất định Giang Yến... chẳng phải đó chỉ là nguyên tác trong sách thôi sao?
Không có chuyện gì cô không giải quyết được!
Dù cho cô không có ký ức, thì cũng chẳng ảnh hưởng đến sự tự tin của cô!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro