(Thập Niên 60) Xuyên Thành Bảo Bối 2 Tuổi Được Cả Nhà Yêu Thương
Chương 12
Mâm Xôi
2024-08-31 00:16:53
"Mấy mẹ con nhớ ở trong này đừng ra ngoài, bên ngoài cũng có vài người qua lại, chủ yếu là lưu dân, nhưng cũng không thể chủ quan được có cướp hay kẻ xấu" Hứa Đại Mộc quay đầu dặn dò mấy mẹ con trước khi ra ngoài
"Em biết rồi, anh và con đi nhanh về nhanh, nếu không có thì cùng lắm, em giã nát vỏ cây để Mễ Mễ dễ nuốt cũng được" Nếu không bất đắc dĩ cô cũng không muốn chồng con ra ngoài nhiều vào thời điểm này
" Anh biết rồi, em mau vào trong đi" Hứa Đại Mộc và Hứa Văn Văn cùng đi ra ngoài
Mễ Mễ đang ngồi trong giỏ ngủ được một giấc, cô bé còn nhỏ với lại chủ yếu là đói bụng nhiều nên là không có nhiều sức lực lắm, mơ màng nghe ba và anh trai đi ra ngoài tìm rau dại, cô cũng biết tình hình bây giờ tìm rau dại là rất khó khăn, thật sự một người ở thời đại không thiếu đồ ăn, lại phải tới một nơi đến cỏ cũng quý, làm cô không biết phải làm sao.
Cựa quậy người muốn chui ra khỏi giỏ, Vương Phán Hoa thấy động tĩnh thì biết con gái nhỏ dậy, cô vội đặt giỏ xuống ôm Mễ Mễ ra ngoài:" Mễ Mễ đã dậy rồi sao, con ngồi trên tấm vải này, để mẹ lấy nước cho con"
"Tiểu Lạc, Tiểu Vĩ, hai đứa để ý em nhé, mẹ lấy nước cho em" Vương Phán Hoa đi tới gói đồ lấy cốc để rót nước
"vâng ạ, em gái tới đây đừng bò tới ngoài đất sẽ bẩn đó" Tiểu Lạc thấy Mễ Mễ dính ngoài đất thì nói, nhưng mà ông anh này không biết là cô chưa biết đi, đang ngồi nhưng do đói qua, người không có sức nên mới trượt ra như vậy, cô trợn mắt, bây giờ cô chỉ muốn có đồ ăn thôi, thật sự sắp chết đói rồi, uống nước nhiều chỉ to bụng thôi, cũng không bớt đói được, uống nhiều nước như thế còn chưa đi vệ sinh lần nào, mà toát ra mồ hôi hết rồi.
Hứa Khải Lạc ôm em gái để bé ngồi vững hơn một chút, cả ba anh em ngồi trên đất không nói một tiếng nào, hai đứa nhỏ cũng đói, nhưng chúng biết hiện giờ không có gì để ăn cả, chờ ba và anh trai trở vể may ra có thể kiếm được một ít vỏ cây hay rau dại chống đói.
Mễ Mễ thấy mấy anh trai như vậy cũng thương lắm, nhưng hiện giờ cô cũng không có biện pháp nào cả, đang nghĩ nghĩ một miếng vải trượt từ trên người xuống, lúc nãy chắc là ngồi dậy nên bị tuột ra, bé cầm lên mở ra thì bên trong rơi ra khoảng 10 hạt ngô, nhưng toàn là hạt sâu và teo, nhặt lên cũng chỉ có vài hạt là còn nguyên, nhìn hạt ngô cô bé lại nghĩ tới ngô luộc, ngô nướng, nếu bây giờ có ngô ăn thì có phải tốt biết mấy không.
Trong nháy mắt 3 hạt ngô trong tay bé như ăn thuốc kích thích nảy mầm, mọc lá mọc rễ , Mễ Mễ bị giật mình ném 3 hạt ngô ra trên đất, nhưng không ngờ 3 hạt ngô không những không chậm lại mà còn cắm rễ vào đất nhanh chóng xuất hiện bắp ngô non rồi lớn lên sau đó héo vỏ, mỗi cây đều có 2 bắp, Mễ Mễ nghĩ ngô phải to bằng bắp chân của ba mình, bắp chân bé thì không tính rồi, như cây gậy.
"Em biết rồi, anh và con đi nhanh về nhanh, nếu không có thì cùng lắm, em giã nát vỏ cây để Mễ Mễ dễ nuốt cũng được" Nếu không bất đắc dĩ cô cũng không muốn chồng con ra ngoài nhiều vào thời điểm này
" Anh biết rồi, em mau vào trong đi" Hứa Đại Mộc và Hứa Văn Văn cùng đi ra ngoài
Mễ Mễ đang ngồi trong giỏ ngủ được một giấc, cô bé còn nhỏ với lại chủ yếu là đói bụng nhiều nên là không có nhiều sức lực lắm, mơ màng nghe ba và anh trai đi ra ngoài tìm rau dại, cô cũng biết tình hình bây giờ tìm rau dại là rất khó khăn, thật sự một người ở thời đại không thiếu đồ ăn, lại phải tới một nơi đến cỏ cũng quý, làm cô không biết phải làm sao.
Cựa quậy người muốn chui ra khỏi giỏ, Vương Phán Hoa thấy động tĩnh thì biết con gái nhỏ dậy, cô vội đặt giỏ xuống ôm Mễ Mễ ra ngoài:" Mễ Mễ đã dậy rồi sao, con ngồi trên tấm vải này, để mẹ lấy nước cho con"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Lạc, Tiểu Vĩ, hai đứa để ý em nhé, mẹ lấy nước cho em" Vương Phán Hoa đi tới gói đồ lấy cốc để rót nước
"vâng ạ, em gái tới đây đừng bò tới ngoài đất sẽ bẩn đó" Tiểu Lạc thấy Mễ Mễ dính ngoài đất thì nói, nhưng mà ông anh này không biết là cô chưa biết đi, đang ngồi nhưng do đói qua, người không có sức nên mới trượt ra như vậy, cô trợn mắt, bây giờ cô chỉ muốn có đồ ăn thôi, thật sự sắp chết đói rồi, uống nước nhiều chỉ to bụng thôi, cũng không bớt đói được, uống nhiều nước như thế còn chưa đi vệ sinh lần nào, mà toát ra mồ hôi hết rồi.
Hứa Khải Lạc ôm em gái để bé ngồi vững hơn một chút, cả ba anh em ngồi trên đất không nói một tiếng nào, hai đứa nhỏ cũng đói, nhưng chúng biết hiện giờ không có gì để ăn cả, chờ ba và anh trai trở vể may ra có thể kiếm được một ít vỏ cây hay rau dại chống đói.
Mễ Mễ thấy mấy anh trai như vậy cũng thương lắm, nhưng hiện giờ cô cũng không có biện pháp nào cả, đang nghĩ nghĩ một miếng vải trượt từ trên người xuống, lúc nãy chắc là ngồi dậy nên bị tuột ra, bé cầm lên mở ra thì bên trong rơi ra khoảng 10 hạt ngô, nhưng toàn là hạt sâu và teo, nhặt lên cũng chỉ có vài hạt là còn nguyên, nhìn hạt ngô cô bé lại nghĩ tới ngô luộc, ngô nướng, nếu bây giờ có ngô ăn thì có phải tốt biết mấy không.
Trong nháy mắt 3 hạt ngô trong tay bé như ăn thuốc kích thích nảy mầm, mọc lá mọc rễ , Mễ Mễ bị giật mình ném 3 hạt ngô ra trên đất, nhưng không ngờ 3 hạt ngô không những không chậm lại mà còn cắm rễ vào đất nhanh chóng xuất hiện bắp ngô non rồi lớn lên sau đó héo vỏ, mỗi cây đều có 2 bắp, Mễ Mễ nghĩ ngô phải to bằng bắp chân của ba mình, bắp chân bé thì không tính rồi, như cây gậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro