(Thập Niên 60) Xuyên Thành Bảo Bối 2 Tuổi Được Cả Nhà Yêu Thương
Chương 20
Mâm Xôi
2024-08-31 00:16:53
"Mễ Mễ, con cho mẹ chút nước vào đây" Vương Phán Hoa mở ống nước, sau đó nhờ con gái tạo cho mình chút nước để nhào bột nướng bánh, con gái biết tạo nước cũng tiện quá mà
Mễ Mễ chỉ huy dòng nước vào ống sắt, sau đó còn đổ thêm vào nồi sắt lúc nãy:" Đủ rồi con gái, con chơi với các anh tiếp đi nhé, mấy đứa xem em nhé"
"Anh tới đây nhào một ít bột, chúng ta làm một ít bánh bột ngô nướng, để ngày mai lên đường, sợ rằng đi ra ngoài không tiện nấu nướng cũng có cái để ăn" Vương Phán Hoa nói
Hai vợ chồng hì hục nhào bột kỹ nặn nặn rồi để vào nồi sắt áp chảo chín, làm được khoảng 15 chiếc bánh nướng, sau đó để nguội rồi rồi lấy khăn vải gói kỹ cất vào giỏ, thu dọn đồ, cất hết bột ngô kỹ vào giỏ, làm xong mọi thứ mới đi ngủ, 4 đứa nhỏ đã ngủ từ lúc nãy rồi, hôm nay không phải đói bụng tới không ngủ được, đây là buổi tối đã lâu cả nhà được ngủ ngon.
Buổi sáng tờ mờ, Hứa Đại Mộc và Vương Phán Hoa gọi 3 đứa con trai nhỏ dậy, sau đó để Mễ Mễ vẫn đang ngủ vào giỏ để Hứa Đại Mộc cõng trên lưng, Tiểu Vĩ còn nhỏ, nên lúc nào đi mỏi chân, Vương Phán Hoa cũng dùng vải bọc địu trên lưng một lúc. Nhưng mà vì được ăn no rồi, nó hiện tại cũng không thiếu sức lực, đi đương cũng như bay.
Buổi sáng không nấu thêm gì, Vương Phán Hoa cắt ra hai cái bánh Ngô chia đều cho mỗi người lót dạ:" Các con mau ăn đi, sau đó thì lên đường trở về, chúng ta đi cũng mất gần 2 tháng rồi, trở về nếu đi bộ nhanh cũng phải mất nửa tháng, cố gắng một chút khi nào về tới nhà sẽ tốt hơn, hiện tại dù có đồ ăn rồi nhưng vẫn phải tiết kiệm"
Vì lúc đi thì lòng vòng nhiều chỗ khác nhau nên nếu lúc về cứ đi thẳng sẽ chỉ mất khoảng nửa tháng mà thôi, hy vọng trên đường không xảy ra chuyện gì, không biết ở quê nhiều người có giống như gia đình cô cũng trở về hay không.
Vương Phán Hoa cầm một miếng nhỏ cắt để gọn trong miếng vải và để trong giỏ, chút nữa Mễ Mễ dậy thì sẽ để con bé gặm:" Ba đứa ăn mau đi, chút nữa ra ngoài không được biểu hiện gì là chúng ta có đồ ăn biết chưa"
"vâng bọn con biết rồi mẹ" Ba đứa cắn cắn bánh ngô thơm ngon, vừa nhanh chóng trả lời mẹ
"Được rồi, vợ chúng ta mau đi thôi, tranh thủ trời còn chưa nóng quá thì nhanh chóng đi đường" Hứa Đại Mộc đeo giỏ mang con gái lên sau đó quay lại nói với cả nhà
Buổi sáng sớm cũng có nhiều người lên đường sớm, nhưng chỉ có nhà cô là đi hướng ngược lại, nhiều người nhìn thấy nhưng cũng không quan tâm nhiều. Mễ Mễ ngủ tới lúc cảm thấy ánh sáng chiều vào khe hở của giỏ thì mới tỉnh dây, Hứa Đại Mộc thấy động tĩnh thì gọi Vương Phán Hoa:" Vợ con gái tỉnh rồi"
Vương Phán Hoa nghe vậy thì nhanh chóng đi tới mở khăn che ra, Mễ Mễ nheo mắt nhìn mẹ miệng gọi:" Mẹ"
"Mễ Mễ dậy rồi sao, con uống một chút nước nhé, mẹ để bánh ngô ở đây, con từ từ ăn nhé"
Mễ Mễ chỉ huy dòng nước vào ống sắt, sau đó còn đổ thêm vào nồi sắt lúc nãy:" Đủ rồi con gái, con chơi với các anh tiếp đi nhé, mấy đứa xem em nhé"
"Anh tới đây nhào một ít bột, chúng ta làm một ít bánh bột ngô nướng, để ngày mai lên đường, sợ rằng đi ra ngoài không tiện nấu nướng cũng có cái để ăn" Vương Phán Hoa nói
Hai vợ chồng hì hục nhào bột kỹ nặn nặn rồi để vào nồi sắt áp chảo chín, làm được khoảng 15 chiếc bánh nướng, sau đó để nguội rồi rồi lấy khăn vải gói kỹ cất vào giỏ, thu dọn đồ, cất hết bột ngô kỹ vào giỏ, làm xong mọi thứ mới đi ngủ, 4 đứa nhỏ đã ngủ từ lúc nãy rồi, hôm nay không phải đói bụng tới không ngủ được, đây là buổi tối đã lâu cả nhà được ngủ ngon.
Buổi sáng tờ mờ, Hứa Đại Mộc và Vương Phán Hoa gọi 3 đứa con trai nhỏ dậy, sau đó để Mễ Mễ vẫn đang ngủ vào giỏ để Hứa Đại Mộc cõng trên lưng, Tiểu Vĩ còn nhỏ, nên lúc nào đi mỏi chân, Vương Phán Hoa cũng dùng vải bọc địu trên lưng một lúc. Nhưng mà vì được ăn no rồi, nó hiện tại cũng không thiếu sức lực, đi đương cũng như bay.
Buổi sáng không nấu thêm gì, Vương Phán Hoa cắt ra hai cái bánh Ngô chia đều cho mỗi người lót dạ:" Các con mau ăn đi, sau đó thì lên đường trở về, chúng ta đi cũng mất gần 2 tháng rồi, trở về nếu đi bộ nhanh cũng phải mất nửa tháng, cố gắng một chút khi nào về tới nhà sẽ tốt hơn, hiện tại dù có đồ ăn rồi nhưng vẫn phải tiết kiệm"
Vì lúc đi thì lòng vòng nhiều chỗ khác nhau nên nếu lúc về cứ đi thẳng sẽ chỉ mất khoảng nửa tháng mà thôi, hy vọng trên đường không xảy ra chuyện gì, không biết ở quê nhiều người có giống như gia đình cô cũng trở về hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Phán Hoa cầm một miếng nhỏ cắt để gọn trong miếng vải và để trong giỏ, chút nữa Mễ Mễ dậy thì sẽ để con bé gặm:" Ba đứa ăn mau đi, chút nữa ra ngoài không được biểu hiện gì là chúng ta có đồ ăn biết chưa"
"vâng bọn con biết rồi mẹ" Ba đứa cắn cắn bánh ngô thơm ngon, vừa nhanh chóng trả lời mẹ
"Được rồi, vợ chúng ta mau đi thôi, tranh thủ trời còn chưa nóng quá thì nhanh chóng đi đường" Hứa Đại Mộc đeo giỏ mang con gái lên sau đó quay lại nói với cả nhà
Buổi sáng sớm cũng có nhiều người lên đường sớm, nhưng chỉ có nhà cô là đi hướng ngược lại, nhiều người nhìn thấy nhưng cũng không quan tâm nhiều. Mễ Mễ ngủ tới lúc cảm thấy ánh sáng chiều vào khe hở của giỏ thì mới tỉnh dây, Hứa Đại Mộc thấy động tĩnh thì gọi Vương Phán Hoa:" Vợ con gái tỉnh rồi"
Vương Phán Hoa nghe vậy thì nhanh chóng đi tới mở khăn che ra, Mễ Mễ nheo mắt nhìn mẹ miệng gọi:" Mẹ"
"Mễ Mễ dậy rồi sao, con uống một chút nước nhé, mẹ để bánh ngô ở đây, con từ từ ăn nhé"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro