(Thập Niên 60) Xuyên Thành Bảo Bối 2 Tuổi Được Cả Nhà Yêu Thương
Chương 23
Mâm Xôi
2024-08-31 00:16:53
Đi lại xung quanh không mục tiêu, cô băng qua đường đi tới bụi cỏ khô cao ngang người bên phía cuối đường, hôm nay cô chỉ ăn một miếng vỏ cây thôi cô cảm thấy mình sắp mất đi cảm giác rồi, bỗng dưng chân vấp một cái, ngã lăn mấy vòng về phía trước. Cô lò mò mượn lực trên tay chống đất đứng dậy, bỗng nhiên cô chạm vào một thứ mát mẻ, thẳng tắp cô lấy hết sức còn lại đứng dậy, lùi về sau một chút, lại động vào một thân cây như gậy làm đổ cây xuống.
Cô sờ sờ thì động tới một mảnh cây, cô giật mình phát hiện cô đụng trúng một cây ngô, mà cây ngô này còn xanh mướt, trên cây có 2 bắp ngô đã thu hoạch được, do bây giờ cũng hơi hơi mờ sáng, nên cô có thể nhận ra, thật sự là ngô, còn là ngô đã lớn, có thể thu hoạch được, cô không kịp nghi ngờ xem ngô này tại sao lại mọc trong thời tiết hạn hán này, vì sao nhiều người như thế lại không phát hiện ra.
Triệu Mai nhanh chóng nắm lấy một bắp ngô, bẻ vỏ ra cho lên miệng ra sức gặm ăn, vừa ăn nước mắt rơi như mưa, trong đầu chỉ nghĩ tới được cứu rồi, nếu đây là mơ vậy cô nguyện ý mơ lâu hơn một chút. Ăn xong một bắp ngô lại hái thêm một bắp để ăn, sau đấy bụng mới đỡ đói, lúc này nhìn mảnh cây này có khoảng mấy chục cây ngô xanh mướt, cô cởi áo ngoài, bẻ hơn chục bắp ngô rồi lột vỏ bên ngoài, gói kỹ vào trong áo, mang về cho cả nhà.
Thời điểm này đồ ăn là mạng sống, cô nghĩ nghĩ bẻ thêm một chút chôn dưới đống cỏ khô bên kia, biết là thức ăn quý giá, sau khi lấy lại được năng lượng, cô mới suy nghĩ vì sao mấy cây ngô mọc ở đây nhưng không ai biết, có thể là ông trời muốn cứu giúp bọn họ.
Triệu Mai không bẻ hết ngô mà để lại cho người khác, cô chỉ bẻ một chút đi thôi. Lén lút mang mấy bắp ngô trở về chỗ cả nhà đang ngủ, thấy chồng đang ngồi đờ đẫn phía bên kia, cô nhanh chóng đi lại, cẩn thận không để người khác chú ý tới bọc vải, nên cô đã mặc nó vào người rồi nhét vào cánh tay và trong người.
Triệu Mai lặng lẽ tới chỗ chồng, ngồi xuống nhìn ngó xung quanh sau đó lấy một bắp ngô ra đưa vào tay cho chồng mình, chồng cô Lý Bân đang ngồi, thấy vợ cũng không để ý, khi được dúi vào tay đồ vật thì còn đang ngây người, lúc thấy là ngô sống, thì trợn mắt nhìn vợ:" Vợ ở đâu vậy"
" Anh mau ăn đi, em tới gọi ba mẹ và mấy đứa nhỏ, cẩn thận không người khác phát hiện" Cô nói nhỏ, để chồng ăn trước rồi sẽ giải thích sau
" Ăn đi một chút nữa em nói sau"
Lý Bân lặng lẽ nhìn xung quanh sau đó lấy tay áo che lại ngấu nghiến gặm, anh ta cũng đã đói tới hoa cả mắt rồi, nghĩ bụng nếu đây là mơ thì cứ mơ đi. Mấy tháng không biết tời mùi vị đồ ăn là gì anh ta cũng sắp quên rồi, bây giờ đâu cần biết là ngô sống ngô chín, hay ngô cứng không nhai được thì cũng cho vào miệng dùng sức nhai.
Cô sờ sờ thì động tới một mảnh cây, cô giật mình phát hiện cô đụng trúng một cây ngô, mà cây ngô này còn xanh mướt, trên cây có 2 bắp ngô đã thu hoạch được, do bây giờ cũng hơi hơi mờ sáng, nên cô có thể nhận ra, thật sự là ngô, còn là ngô đã lớn, có thể thu hoạch được, cô không kịp nghi ngờ xem ngô này tại sao lại mọc trong thời tiết hạn hán này, vì sao nhiều người như thế lại không phát hiện ra.
Triệu Mai nhanh chóng nắm lấy một bắp ngô, bẻ vỏ ra cho lên miệng ra sức gặm ăn, vừa ăn nước mắt rơi như mưa, trong đầu chỉ nghĩ tới được cứu rồi, nếu đây là mơ vậy cô nguyện ý mơ lâu hơn một chút. Ăn xong một bắp ngô lại hái thêm một bắp để ăn, sau đấy bụng mới đỡ đói, lúc này nhìn mảnh cây này có khoảng mấy chục cây ngô xanh mướt, cô cởi áo ngoài, bẻ hơn chục bắp ngô rồi lột vỏ bên ngoài, gói kỹ vào trong áo, mang về cho cả nhà.
Thời điểm này đồ ăn là mạng sống, cô nghĩ nghĩ bẻ thêm một chút chôn dưới đống cỏ khô bên kia, biết là thức ăn quý giá, sau khi lấy lại được năng lượng, cô mới suy nghĩ vì sao mấy cây ngô mọc ở đây nhưng không ai biết, có thể là ông trời muốn cứu giúp bọn họ.
Triệu Mai không bẻ hết ngô mà để lại cho người khác, cô chỉ bẻ một chút đi thôi. Lén lút mang mấy bắp ngô trở về chỗ cả nhà đang ngủ, thấy chồng đang ngồi đờ đẫn phía bên kia, cô nhanh chóng đi lại, cẩn thận không để người khác chú ý tới bọc vải, nên cô đã mặc nó vào người rồi nhét vào cánh tay và trong người.
Triệu Mai lặng lẽ tới chỗ chồng, ngồi xuống nhìn ngó xung quanh sau đó lấy một bắp ngô ra đưa vào tay cho chồng mình, chồng cô Lý Bân đang ngồi, thấy vợ cũng không để ý, khi được dúi vào tay đồ vật thì còn đang ngây người, lúc thấy là ngô sống, thì trợn mắt nhìn vợ:" Vợ ở đâu vậy"
" Anh mau ăn đi, em tới gọi ba mẹ và mấy đứa nhỏ, cẩn thận không người khác phát hiện" Cô nói nhỏ, để chồng ăn trước rồi sẽ giải thích sau
" Ăn đi một chút nữa em nói sau"
Lý Bân lặng lẽ nhìn xung quanh sau đó lấy tay áo che lại ngấu nghiến gặm, anh ta cũng đã đói tới hoa cả mắt rồi, nghĩ bụng nếu đây là mơ thì cứ mơ đi. Mấy tháng không biết tời mùi vị đồ ăn là gì anh ta cũng sắp quên rồi, bây giờ đâu cần biết là ngô sống ngô chín, hay ngô cứng không nhai được thì cũng cho vào miệng dùng sức nhai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro