(Thập Niên 60) Xuyên Thành Bảo Bối 2 Tuổi Được Cả Nhà Yêu Thương
Chương 42
Mâm Xôi
2024-08-31 00:16:53
Nhà bọn họ ở chung cùng nhau ở phía cuối thôn, từ đầu thôn đi vào họ cũng gặp vài người cùng thôn, có lẽ họ cũng nghĩ không muốn đi lang thang nữa, nên trở về quê chờ chết. Không ai quan tâm đến chuyện gì khác cả, chỉ vô hồn nhìn bên ngoài.
Mễ Mễ nằm trong giỏ nhìn qua khe hở có một vài người ngồi tại cửa hay ngồi đầu sân nhìn ngơ ngác nhìn ra bên ngoài thấy nhà bọn bọn cũng chỉ ngước nhìn một cái, mấy người nhà cô đều chào hỏi một tiếng với nhau. Đây là người cùng thôn, có người đã ở với nhau gần đời người. Đặc biệt hai ông bà có người là bạn bè cùng nhau lớn lên, nhìn họ như vậy đều thương xót, nhưng đến bản thân họ còn chưa lo nổi, còn dựa vào chút lương thực của nhà con thứ thì sao có thể giúp đỡ người khác được.
" Bà Trương, nhà bà cũng trở về rồi sao" Bà nội Vương đi qua thấy bà Trương hàng xóm đang ngồi vật vờ ngoài cổng thì nói
" Bà Vương nhà bà cũng thế sao, nhà tôi đã trở về hai ngày rồi, đi mấy tháng cũng không tìm được đồ ăn, nên cả nhà đã trở về, ông nhà tôi ngày hôm qua đã không thể gắng gượng được nữa rồi" Bà Vương ôm mặt khóc nức nở, người đã gầy như que củi, hốc mắt lõm sâu, Mễ Mễ nhìn thấy mà xót xa vô cùng, đói khát là một chuyện cực kỳ khổ sở
" Bà Trương chia buồn cùng bà, vậy mấy đứa nhỏ thì sao" Bà nội Vương buồn bã hỏi
" Mấy đứa nhỏ cũng không được rồi, bọn nó sắp chết đói hết, tôi không thể làm gì được, mấy đứa Đại Tráng đang đi tìm xung quang xem có đồ gì có thể ăn được không, tôi cũng không còn cách nào" Bà Trương mắt đỏ hoe, vì khóc, cũng đờ đẫn tuyệt vọng
" Thím Vương, Thanh Sương, Đại Mộc, mấy em dâu, các em trở về rồi sao" Đang nói chuyện thì Lý Đại Tráng con trai thím Trương cầm một nắm rau dại trở về, hôm nay anh ta gặp may mắn, đi tới khu rừng đằng kia thì tìm thấy mấy cây rau dại mọc lấp dưới mấy thân cây khô, anh ta nhanh chóng nhổ hết về để nấu cho mấy đứa nhỏ ở nhà
" Anh Đại Tráng" Hứa Thanh Sương và Hứa Đại Mộc thấy thì vui mừng gọi, ba người là hàng xóm, nên từ nhỏ đã là bạn bè chơi thân với nhau, khi hạn hán mỗi người một ngả, hiện tại nhìn thấy nhau khốn khổ như thế, cũng phải than một tiếng.
" Mọi người trở về là tốt rồi" Lý Đại Tráng gầy tới nỗi nếu không có áo mặc chắc đã có thể đếm ra xương sườn, bây giờ đa phần là như vậy, đồ ăn thiếu thốn quá nhiều
Mễ Mễ không ngờ ở đây có một khu rừng lớn, nhưng mà do không có mưa nên hầu hết cây cối đều rụng hết lá, rõ ràng là một nơi cảnh đẹp, khí hậu tốt lành không nghĩ tới 2 năm hạn hán cây cối con người đã xơ xác tiêu điều.
" Mẹ con tìm được một nắm rau dại, mẹ mau nấu cho bọn trẻ một chút, đợi lát nữa Văn Cầm trở về xem cô ấy có tìm được thứ gì hay không"
" Được được, tốt quá rồi" Bà Trương thấy con trai tìm được rau dại thì mừng rơi nước mắt, nhanh chóng chào cả nhà Vương Quế Quế mang rau trở vào nhà
Mễ Mễ nằm trong giỏ nhìn qua khe hở có một vài người ngồi tại cửa hay ngồi đầu sân nhìn ngơ ngác nhìn ra bên ngoài thấy nhà bọn bọn cũng chỉ ngước nhìn một cái, mấy người nhà cô đều chào hỏi một tiếng với nhau. Đây là người cùng thôn, có người đã ở với nhau gần đời người. Đặc biệt hai ông bà có người là bạn bè cùng nhau lớn lên, nhìn họ như vậy đều thương xót, nhưng đến bản thân họ còn chưa lo nổi, còn dựa vào chút lương thực của nhà con thứ thì sao có thể giúp đỡ người khác được.
" Bà Trương, nhà bà cũng trở về rồi sao" Bà nội Vương đi qua thấy bà Trương hàng xóm đang ngồi vật vờ ngoài cổng thì nói
" Bà Vương nhà bà cũng thế sao, nhà tôi đã trở về hai ngày rồi, đi mấy tháng cũng không tìm được đồ ăn, nên cả nhà đã trở về, ông nhà tôi ngày hôm qua đã không thể gắng gượng được nữa rồi" Bà Vương ôm mặt khóc nức nở, người đã gầy như que củi, hốc mắt lõm sâu, Mễ Mễ nhìn thấy mà xót xa vô cùng, đói khát là một chuyện cực kỳ khổ sở
" Bà Trương chia buồn cùng bà, vậy mấy đứa nhỏ thì sao" Bà nội Vương buồn bã hỏi
" Mấy đứa nhỏ cũng không được rồi, bọn nó sắp chết đói hết, tôi không thể làm gì được, mấy đứa Đại Tráng đang đi tìm xung quang xem có đồ gì có thể ăn được không, tôi cũng không còn cách nào" Bà Trương mắt đỏ hoe, vì khóc, cũng đờ đẫn tuyệt vọng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Thím Vương, Thanh Sương, Đại Mộc, mấy em dâu, các em trở về rồi sao" Đang nói chuyện thì Lý Đại Tráng con trai thím Trương cầm một nắm rau dại trở về, hôm nay anh ta gặp may mắn, đi tới khu rừng đằng kia thì tìm thấy mấy cây rau dại mọc lấp dưới mấy thân cây khô, anh ta nhanh chóng nhổ hết về để nấu cho mấy đứa nhỏ ở nhà
" Anh Đại Tráng" Hứa Thanh Sương và Hứa Đại Mộc thấy thì vui mừng gọi, ba người là hàng xóm, nên từ nhỏ đã là bạn bè chơi thân với nhau, khi hạn hán mỗi người một ngả, hiện tại nhìn thấy nhau khốn khổ như thế, cũng phải than một tiếng.
" Mọi người trở về là tốt rồi" Lý Đại Tráng gầy tới nỗi nếu không có áo mặc chắc đã có thể đếm ra xương sườn, bây giờ đa phần là như vậy, đồ ăn thiếu thốn quá nhiều
Mễ Mễ không ngờ ở đây có một khu rừng lớn, nhưng mà do không có mưa nên hầu hết cây cối đều rụng hết lá, rõ ràng là một nơi cảnh đẹp, khí hậu tốt lành không nghĩ tới 2 năm hạn hán cây cối con người đã xơ xác tiêu điều.
" Mẹ con tìm được một nắm rau dại, mẹ mau nấu cho bọn trẻ một chút, đợi lát nữa Văn Cầm trở về xem cô ấy có tìm được thứ gì hay không"
" Được được, tốt quá rồi" Bà Trương thấy con trai tìm được rau dại thì mừng rơi nước mắt, nhanh chóng chào cả nhà Vương Quế Quế mang rau trở vào nhà
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro