(Thập Niên 60) Xuyên Thành Bảo Bối 2 Tuổi Được Cả Nhà Yêu Thương
Chương 9
Mâm Xôi
2024-08-31 00:16:53
"Mẹ, mẹ em gái là thần tiên sao" Anh cả Hứa Văn Văn nói, cả nhà không ai nghĩ đến việc con gái, em gái mình có phải yêu quái không mà nghĩ ngay rằng Mễ Mễ là thần tiên luôn đúng là cả nhà đều chiều con và chiều em mà.
"Chuyện này không được để cho người khác biết, nếu không em gái sẽ bị bắt đi đã hiểu chưa" Vương Phán Hoa nghiêm trọng nhìn mọi người trong nhà nói
"Vâng con biết rồi, nhất định không được nói" Cả ba đứa nhỏ làm động tác khoá miệng lại
"Con gái có thể nào được thần tiên ưu ái hay không" Hứa Đại Mộc nghi ngờ nói
"Uống, uống" Thấy mọi người chỉ mải nói chuyện, Mễ Mễ thúc giục
"Được được mọi người mau uống nước đi" Vương Phán Hoa đưa nước cho ba đứa con
"Có thể là vậy, nào ống nước đầy rồi, mau uống đi" Cô đưa cho ba đứa nhỏ uống trước, nhìn con gái đang cười nhìn bọn họ thì yêu thương không thôi
Ba thằng anh trai uống nước xong thì sảng khoải hơn hẳn như cây cối thêm sức sống, sau khi lấy lại được năng lượng ba đứa chạy tới vây quanh giỏ của em gái líu ríu anh hai Hứa Khải Lạc tò mò:" Em gái mau làm thử như vừa nãy đi"
Nhìn ba thằng anh tò mò lại hào hứng nhìn, Mễ Mễ đặc ân biểu diễn một lần nữa, thoáng chốc lại nghe thấy tiếng hô, tiếng cảm thán, đứa nào cũng trợn mắt, miệng không khép lại được.
Vương Phán Hoa uống nước xong, thấy mấy đứa chụm đầu trong giỏ, kinh hô thì cốc mỗi đứa một cái:" Mấy đứa này muốn chết hả, mau tránh ra, không sợ em gái mệt sao"
Cả ba thằng anh ôm đầu nhì mẹ già lên án, lúc nhìn thấy ánh mắt Vương Phán Hoa thì không đứa nào dám hó hé câu nào, chỉ biết chạy tới chỗ ba tránh nạn.
"Mễ Mễ con có cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không, nếu có chỗ nào không khỏe thì phải nói cho ba mẹ biết nhớ chưa" Sợ con gái làm mấy cái này có vấn đề gì, nếu vậy thà rằng nhà cô không cần, chứ không muốn con gái phải khó chịu tý nào cả.
Mễ Mễ nở nụ cười tươi rói với cả nhà đang vây quanh, thể hiện mình không có vấn đề gì hết, thấy vậy mọi người cũng thể phào một hơi, uống được nước đủ rồi, mọi người lại tính chuyện lên đường, phải cố gắng tìm được một chỗ ở lại qua đêm, nếu không sẽ phải ngồi ngủ ngoài đường, người lớn thì có thể nhưng trẻ con chỉ sợ sẽ không chịu được.
"Nào mấy đứa, nước cũng uống đủ rồi, mau đi tiếp nếu không đến khi trời tối cũng không tìm được chỗ nào mà nghỉ chân đâu" Hứa Đại Mộc nói
Chỉ hy vọng đi thêm một chút thì có thể tìm được cái gì có thể ăn thôi, dù có nước cũng không thể chống đói được, vẫn cần phải có gì cho vào bụng mới được. Dọc đường đi gặp không ít người tị nạn, Mễ Mễ cảm thấy nếu mình có thể tạo ra nước thì nên giúp đỡ mọi người một chút, có thể là cơ thể còn nhỏ, nên bé không thể tạo được nhiều, mỗi lần trên đường đi, thấy bình hay lọ hay chụm vại vỡ, bé đều tạo một chút nước để rót vào hy vọng là có thể giúp được người nào thì giúp.
"Chuyện này không được để cho người khác biết, nếu không em gái sẽ bị bắt đi đã hiểu chưa" Vương Phán Hoa nghiêm trọng nhìn mọi người trong nhà nói
"Vâng con biết rồi, nhất định không được nói" Cả ba đứa nhỏ làm động tác khoá miệng lại
"Con gái có thể nào được thần tiên ưu ái hay không" Hứa Đại Mộc nghi ngờ nói
"Uống, uống" Thấy mọi người chỉ mải nói chuyện, Mễ Mễ thúc giục
"Được được mọi người mau uống nước đi" Vương Phán Hoa đưa nước cho ba đứa con
"Có thể là vậy, nào ống nước đầy rồi, mau uống đi" Cô đưa cho ba đứa nhỏ uống trước, nhìn con gái đang cười nhìn bọn họ thì yêu thương không thôi
Ba thằng anh trai uống nước xong thì sảng khoải hơn hẳn như cây cối thêm sức sống, sau khi lấy lại được năng lượng ba đứa chạy tới vây quanh giỏ của em gái líu ríu anh hai Hứa Khải Lạc tò mò:" Em gái mau làm thử như vừa nãy đi"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn ba thằng anh tò mò lại hào hứng nhìn, Mễ Mễ đặc ân biểu diễn một lần nữa, thoáng chốc lại nghe thấy tiếng hô, tiếng cảm thán, đứa nào cũng trợn mắt, miệng không khép lại được.
Vương Phán Hoa uống nước xong, thấy mấy đứa chụm đầu trong giỏ, kinh hô thì cốc mỗi đứa một cái:" Mấy đứa này muốn chết hả, mau tránh ra, không sợ em gái mệt sao"
Cả ba thằng anh ôm đầu nhì mẹ già lên án, lúc nhìn thấy ánh mắt Vương Phán Hoa thì không đứa nào dám hó hé câu nào, chỉ biết chạy tới chỗ ba tránh nạn.
"Mễ Mễ con có cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không, nếu có chỗ nào không khỏe thì phải nói cho ba mẹ biết nhớ chưa" Sợ con gái làm mấy cái này có vấn đề gì, nếu vậy thà rằng nhà cô không cần, chứ không muốn con gái phải khó chịu tý nào cả.
Mễ Mễ nở nụ cười tươi rói với cả nhà đang vây quanh, thể hiện mình không có vấn đề gì hết, thấy vậy mọi người cũng thể phào một hơi, uống được nước đủ rồi, mọi người lại tính chuyện lên đường, phải cố gắng tìm được một chỗ ở lại qua đêm, nếu không sẽ phải ngồi ngủ ngoài đường, người lớn thì có thể nhưng trẻ con chỉ sợ sẽ không chịu được.
"Nào mấy đứa, nước cũng uống đủ rồi, mau đi tiếp nếu không đến khi trời tối cũng không tìm được chỗ nào mà nghỉ chân đâu" Hứa Đại Mộc nói
Chỉ hy vọng đi thêm một chút thì có thể tìm được cái gì có thể ăn thôi, dù có nước cũng không thể chống đói được, vẫn cần phải có gì cho vào bụng mới được. Dọc đường đi gặp không ít người tị nạn, Mễ Mễ cảm thấy nếu mình có thể tạo ra nước thì nên giúp đỡ mọi người một chút, có thể là cơ thể còn nhỏ, nên bé không thể tạo được nhiều, mỗi lần trên đường đi, thấy bình hay lọ hay chụm vại vỡ, bé đều tạo một chút nước để rót vào hy vọng là có thể giúp được người nào thì giúp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro