[Thập Niên 60] Xuyên Thành Cẩm Lý
Cả Nhà Bùng Nổ
2024-12-03 21:09:18
Ba Tô bảo cô ngủ một giấc, nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng bởi vì khẩn trương cùng lo lắng, Tô Nhiên hoàn toàn không ngủ được.
Cảm giác choáng váng trên đầu đã biến mất, năng lực đánh tan máu bầu của ba Tô quả thật rất mạnh. Chỉ cần mấy cây ngân châm này thôi, Tô Nhiên đã cảm thấy trong đầu có thứ gì đó đang lưu động, có vết bầm máu bị bài tiết ra ngoài.
Nhưng vẫn còn đau, cảm giác đau đớn cũng không bởi vì máu bẩn bài tiết mà biến mất.
“Nhiên Nhiên, có phải lại đau không?” Thấy biểu tình của cô, mẹ Tô liền biết con gái lại đau.
Tô Nhiên lắc đầu, song chỉ với cú lắc đầu này, ngược lại làm cho đầu vốn không choáng váng bắt đầu choáng tiếp.
Cô vội vàng dừng lại.
Lần va chạm này cũng không nhẹ như ba Tô nói, có lẽ là đang an ủi cô nhỉ?
Tô Nhiên yên lặng nằm trên giường, trong đầu cũng bắt đầu trống rỗng, không nghĩ tới những chuyện đó.
Suy nghĩ hơi tan dã.
Đột nhiên, một tiếng, cô ngẩn người.
Cũng không biết có phải là bởi vì không nghĩ tới nguyên nhân sự tình hay là tác dụng tâm lý, đầu cô đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, thế nhưng lại giảm bớt cảm giác đau đớn kia.
Cỗ cảm giác lạnh lẽo kia, thật giống như là sâu trong đại não bành trướng, đặc biệt là lúc hai tay ấn huyệt thái dương.
Thậm chí có một ảo ảnh rằng cô đang ngâm mình trong một dòng suối.
Cô mở mắt ra, song cảm giác đó đột nhiên biến mất.
Đầu vẫn còn đau như cũ, nhưng so với vừa rồi dường như đỡ hơn rất nhiều.
Lại nhắm mắt lại, loại cảm giác mát mẻ này đã không còn.
Thật giống như vừa nãy là ảo giác bình thường mà thôi.
Có lẽ thật sự là ảo giác, Tô Nhiên trong lòng nghĩ.
Bên tai, là mẹ Tô lải nhải, từng câu từng chữ nói chuyện của mình.
Tô Nhiên rốt cuộc không nằm nổi nữa, ngồi dậy.
“Nhiên Nhiên, ba con bảo con nghỉ ngơi nhiều hơn, con mau nằm xuống.” Mẹ Tô đỡ lấy bà.
Tô Nhiên lại lắc đầu, lại vội vàng dừng lại, sợ lắc đầu càng thêm choáng váng, nhưng...
Ngất xỉu trong dự liệu không hề ập đến.
“Nằm xuống nghỉ ngơi đi, đầu rách cả rồi đây...”
Mẹ Tô đang nói, đột nhiên nghe được bên kia phòng truyền đến một tiếng rống của ông Tô: “Mày nói cái gì, mày nói lại xem?”
Tô Nhiên giật mình, xảy ra chuyện rồi ư?
Mẹ Tô đồng thời cũng đứng lên, lo lắng, chạy ra ngoài.
Tô Nhiên cũng theo sau chạy ra khỏi phòng.
Đầu của cô tuy rằng đỡ hơn, nhưng vẫn như cũ vẫn choáng váng, lúc này chạy đi, đầu quay mòng mòng, càng choáng váng.
Vừa chạy tới, liền thấy được trong phòng trên, đôi mắt của ông Tô đều trừng ra, đang hung hăng trừng mắt nhìn ba Tô.
Ba Tô chậm rãi nói: “Con nói, chia nhà!”
--------------------
Lúc hai mẹ con Tô Nhiên chạy tới, vừa lúc nhìn thấy ngoài cửa phòng chen chúc không ít người, đều là các chú bác của Tô Nhiên.
Tám đứa con trai, hai người trong phòng, bên ngoài chen chúc sáu người, cộng thêm vợ con cái, chen chúc ngoài phòng đến kín mít.
Nhìn thấy các cô đi tới, tất cả mọi người đều xem kịch vui vẻ, đặc biệt là Mạc Lai Đệ, mắt không phải mắt mũi không phải mũi, thật giống như Tô Nhiên đắc tội với bác ta.
Cảm giác choáng váng trên đầu đã biến mất, năng lực đánh tan máu bầu của ba Tô quả thật rất mạnh. Chỉ cần mấy cây ngân châm này thôi, Tô Nhiên đã cảm thấy trong đầu có thứ gì đó đang lưu động, có vết bầm máu bị bài tiết ra ngoài.
Nhưng vẫn còn đau, cảm giác đau đớn cũng không bởi vì máu bẩn bài tiết mà biến mất.
“Nhiên Nhiên, có phải lại đau không?” Thấy biểu tình của cô, mẹ Tô liền biết con gái lại đau.
Tô Nhiên lắc đầu, song chỉ với cú lắc đầu này, ngược lại làm cho đầu vốn không choáng váng bắt đầu choáng tiếp.
Cô vội vàng dừng lại.
Lần va chạm này cũng không nhẹ như ba Tô nói, có lẽ là đang an ủi cô nhỉ?
Tô Nhiên yên lặng nằm trên giường, trong đầu cũng bắt đầu trống rỗng, không nghĩ tới những chuyện đó.
Suy nghĩ hơi tan dã.
Đột nhiên, một tiếng, cô ngẩn người.
Cũng không biết có phải là bởi vì không nghĩ tới nguyên nhân sự tình hay là tác dụng tâm lý, đầu cô đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, thế nhưng lại giảm bớt cảm giác đau đớn kia.
Cỗ cảm giác lạnh lẽo kia, thật giống như là sâu trong đại não bành trướng, đặc biệt là lúc hai tay ấn huyệt thái dương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí có một ảo ảnh rằng cô đang ngâm mình trong một dòng suối.
Cô mở mắt ra, song cảm giác đó đột nhiên biến mất.
Đầu vẫn còn đau như cũ, nhưng so với vừa rồi dường như đỡ hơn rất nhiều.
Lại nhắm mắt lại, loại cảm giác mát mẻ này đã không còn.
Thật giống như vừa nãy là ảo giác bình thường mà thôi.
Có lẽ thật sự là ảo giác, Tô Nhiên trong lòng nghĩ.
Bên tai, là mẹ Tô lải nhải, từng câu từng chữ nói chuyện của mình.
Tô Nhiên rốt cuộc không nằm nổi nữa, ngồi dậy.
“Nhiên Nhiên, ba con bảo con nghỉ ngơi nhiều hơn, con mau nằm xuống.” Mẹ Tô đỡ lấy bà.
Tô Nhiên lại lắc đầu, lại vội vàng dừng lại, sợ lắc đầu càng thêm choáng váng, nhưng...
Ngất xỉu trong dự liệu không hề ập đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nằm xuống nghỉ ngơi đi, đầu rách cả rồi đây...”
Mẹ Tô đang nói, đột nhiên nghe được bên kia phòng truyền đến một tiếng rống của ông Tô: “Mày nói cái gì, mày nói lại xem?”
Tô Nhiên giật mình, xảy ra chuyện rồi ư?
Mẹ Tô đồng thời cũng đứng lên, lo lắng, chạy ra ngoài.
Tô Nhiên cũng theo sau chạy ra khỏi phòng.
Đầu của cô tuy rằng đỡ hơn, nhưng vẫn như cũ vẫn choáng váng, lúc này chạy đi, đầu quay mòng mòng, càng choáng váng.
Vừa chạy tới, liền thấy được trong phòng trên, đôi mắt của ông Tô đều trừng ra, đang hung hăng trừng mắt nhìn ba Tô.
Ba Tô chậm rãi nói: “Con nói, chia nhà!”
--------------------
Lúc hai mẹ con Tô Nhiên chạy tới, vừa lúc nhìn thấy ngoài cửa phòng chen chúc không ít người, đều là các chú bác của Tô Nhiên.
Tám đứa con trai, hai người trong phòng, bên ngoài chen chúc sáu người, cộng thêm vợ con cái, chen chúc ngoài phòng đến kín mít.
Nhìn thấy các cô đi tới, tất cả mọi người đều xem kịch vui vẻ, đặc biệt là Mạc Lai Đệ, mắt không phải mắt mũi không phải mũi, thật giống như Tô Nhiên đắc tội với bác ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro