Thập Niên 60: Xuyên Thành Chị Cả, Nuôi Dạy Đàn Em (Bản Dịch)
Đến Lý Gia Thô...
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
2024-09-17 01:04:00
“Biết rồi ạ, cảm ơn chú công an.” Tống Hòa nghiêm túc cảm ơn anh ta, sau đó dẫn theo ba đứa em bị rung lắc tới chóng mặt lên về phía đó.
Vương Triều Minh đứng tại chỗ một lát, đột nhiên lớn giọng nói: “Sau này các cháu gặp phải vấn đề gì có thể đến tìm công an.”
“Vâng ạ!”
Tống Hòa quay đầy vẫy tay, lại cúi đầu nói với ba đứa nhỏ đang mơ hồ: “Có nghe thấy không, sau này gặp chuyện gì thì tìm công an, chú công an sẽ không bắt trẻ con.”
Đại oa mơ màng gật đầu, gió lạnh vừa thổi, sau khi hoàn toàn tỉnh táo vội nói: “Không đúng, bà nội nói đứa trẻ không nghe lời sẽ bị hổ tha đi, bị công an bắt đi.”
“Bà lừa em thôi.” Tống Hòa không thương tiếc đánh vỡ lời của bé.
Cô kéo theo hành lí, mấy đứa nhỏ Đại Oa trên lưng mỗi người đeo một cái túi vải, đi được hơn mười phút thì thấy bên đường có một dòng suối nhỏ từ trên núi chảy xuống, Tống Hòa thuận tiện dừng lại rửa sạch mặt cho bọn nhỏ.
Sau khi chà mạnh ba bốn lần, cuối cùng đã gọn gàng hơn nhiều.
Tống Hòa nhìn tạo hình còn hơn ổ gà này của Tiểu Muội, trong lòng không khỏi tê dại, bắt đầu giúp cô bé chỉnh lại một chút.
“Ọc ọc-------“
Bụng Tiểu Muội phát ra tiếng kêu, không lâu sau đã nối tiếp nhau vang lên, ngay cả bụng Tống Hòa cũng bắt đầu hát lên bài ca không thành.
Tống Hòa rửa tay hỏi: “Đói rồi?”
“Đói…không đói.” Tiểu Muội nuốt nước bọt lắc đầu.
Cô bé biết, khoai lang trong túi đã ăn hết rồi.
“Thật không? Trước đó chị không mua được bánh bao chay, nhưng mà mua được bánh nướng.” Nói rồi, Tống Hòa lấy bánh đã mua ra.
Thứ đồ chơi này không ngon, nhưng thắng ở chỗ ăn vào miệng không có vị gì. Bọn họ đã sắp đến nhà cô rồi, Tống Hòa cần phải thận trọng một chút. Không thể lấy mấy thứ có mùi thơm, nặng vị trong không gian ra ăn được.
Quan trọng nhất là, cô cũng sợ trẻ con không giữ được miệng.
Cho nên những thức ăn trong không gian, chỉ có thể đợi sau khi ổn định lại mới có thể hưởng thụ rồi.
Sau khi ăn qua rau dại, ba đứa nhỏ được ăn bánh nướng đã cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Ngược lại người hôm nào cũng lén thêm bữa cho mình khi đi vệ sinh là Tống Hòa lại nuốt không trôi.
Nhai mấy lần vẫn thấy vô cùng thô ráp, cho dù nuốt cùng nước cổ họng cũng bị cọ xát đến đau rát.
Ăn vội cái bánh xong Tống Hòa không ăn nữa, vừa kéo hành lý vừa nhìn địa thế xung quang Lý gia thôn.
“Ài!”
Tống Hòa cũng không biết mình đã đi bao lâu, mặt trời trên đầu đã dần ngả về phía tây, hình như là đã hai ba giờ chiều.
Qua một ngã rẽ, dưới chân là một con đường thẳng tắp, dọc theo nhìn về phía trước, là một những con đường chằng chịt và khu nhà nông rải rác.
Có thể nhìn thấy trẻ con đang đi trên đường, có thể nhìn thấy những người nông dân đang cúi đầu trên cánh đồng.
Nhìn lại xung quanh, lúc này dù đã bước sang cuối thu nhưng núi rừng vẫn xanh tươi tốt.
Tình hình của Lý gia thôn tốt hơn nhiều so với Tống gia thôn của Hà Hoa, địa hình thôn bằng phẳng, đặc biệt là những cánh đồng hoa màu.
Ruộng đồng diện tích lớn, cơ bản nối thành một mảng, bên cạnh đồng ruộng còn có con sông chảy qua, rất thuận lợi cho việc gieo cấy của người dân.
Ngoài cái này ra, Lý gia thôn còn lưng dựa vào núi, chân núi đã được khai hoang thành ruộng bậc thang, Tống Hòa từ xa có thể nhìn thấy dưới chân núi đầy rẫy những cây ngô thành hàng thẳng tắp.
Một nơi muốn núi có núi, muốn ruộng có ruộng như này rất khó xảy ra nạn đói.
Chẳng trách ông cụ bằng lòng gả cô đi xa, ông bà nội cũng đồng ý, Tống Hòa đột nhiên hiểu ra.
So với thung lũng của Tống gia trang, Lý gia thôn tốt hơn nhiều.
Đừng nhìn Lý gia cần hai tiếng đồng hồ ngồi xe ngựa mới đến huyện thành, nhưng Tống gia trang đi đến huyện thành gần nhất nếu như chỉ dựa vào hai chân đi thì phải mất một ngày! Hơn nữa đường rất khó đi, người trong thôn thường đi chợ trên công xã, không có chuyện gì thì sẽ không đến huyện thành.
Tống Hòa bỗng chốc choáng ngợp, toàn thân trên dưới tràn đầy năng lượng, kéo theo hành lý, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía thôn làng.
“Lý gia thôn, đến rồi.”
Vương Triều Minh đứng tại chỗ một lát, đột nhiên lớn giọng nói: “Sau này các cháu gặp phải vấn đề gì có thể đến tìm công an.”
“Vâng ạ!”
Tống Hòa quay đầy vẫy tay, lại cúi đầu nói với ba đứa nhỏ đang mơ hồ: “Có nghe thấy không, sau này gặp chuyện gì thì tìm công an, chú công an sẽ không bắt trẻ con.”
Đại oa mơ màng gật đầu, gió lạnh vừa thổi, sau khi hoàn toàn tỉnh táo vội nói: “Không đúng, bà nội nói đứa trẻ không nghe lời sẽ bị hổ tha đi, bị công an bắt đi.”
“Bà lừa em thôi.” Tống Hòa không thương tiếc đánh vỡ lời của bé.
Cô kéo theo hành lí, mấy đứa nhỏ Đại Oa trên lưng mỗi người đeo một cái túi vải, đi được hơn mười phút thì thấy bên đường có một dòng suối nhỏ từ trên núi chảy xuống, Tống Hòa thuận tiện dừng lại rửa sạch mặt cho bọn nhỏ.
Sau khi chà mạnh ba bốn lần, cuối cùng đã gọn gàng hơn nhiều.
Tống Hòa nhìn tạo hình còn hơn ổ gà này của Tiểu Muội, trong lòng không khỏi tê dại, bắt đầu giúp cô bé chỉnh lại một chút.
“Ọc ọc-------“
Bụng Tiểu Muội phát ra tiếng kêu, không lâu sau đã nối tiếp nhau vang lên, ngay cả bụng Tống Hòa cũng bắt đầu hát lên bài ca không thành.
Tống Hòa rửa tay hỏi: “Đói rồi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đói…không đói.” Tiểu Muội nuốt nước bọt lắc đầu.
Cô bé biết, khoai lang trong túi đã ăn hết rồi.
“Thật không? Trước đó chị không mua được bánh bao chay, nhưng mà mua được bánh nướng.” Nói rồi, Tống Hòa lấy bánh đã mua ra.
Thứ đồ chơi này không ngon, nhưng thắng ở chỗ ăn vào miệng không có vị gì. Bọn họ đã sắp đến nhà cô rồi, Tống Hòa cần phải thận trọng một chút. Không thể lấy mấy thứ có mùi thơm, nặng vị trong không gian ra ăn được.
Quan trọng nhất là, cô cũng sợ trẻ con không giữ được miệng.
Cho nên những thức ăn trong không gian, chỉ có thể đợi sau khi ổn định lại mới có thể hưởng thụ rồi.
Sau khi ăn qua rau dại, ba đứa nhỏ được ăn bánh nướng đã cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Ngược lại người hôm nào cũng lén thêm bữa cho mình khi đi vệ sinh là Tống Hòa lại nuốt không trôi.
Nhai mấy lần vẫn thấy vô cùng thô ráp, cho dù nuốt cùng nước cổ họng cũng bị cọ xát đến đau rát.
Ăn vội cái bánh xong Tống Hòa không ăn nữa, vừa kéo hành lý vừa nhìn địa thế xung quang Lý gia thôn.
“Ài!”
Tống Hòa cũng không biết mình đã đi bao lâu, mặt trời trên đầu đã dần ngả về phía tây, hình như là đã hai ba giờ chiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Qua một ngã rẽ, dưới chân là một con đường thẳng tắp, dọc theo nhìn về phía trước, là một những con đường chằng chịt và khu nhà nông rải rác.
Có thể nhìn thấy trẻ con đang đi trên đường, có thể nhìn thấy những người nông dân đang cúi đầu trên cánh đồng.
Nhìn lại xung quanh, lúc này dù đã bước sang cuối thu nhưng núi rừng vẫn xanh tươi tốt.
Tình hình của Lý gia thôn tốt hơn nhiều so với Tống gia thôn của Hà Hoa, địa hình thôn bằng phẳng, đặc biệt là những cánh đồng hoa màu.
Ruộng đồng diện tích lớn, cơ bản nối thành một mảng, bên cạnh đồng ruộng còn có con sông chảy qua, rất thuận lợi cho việc gieo cấy của người dân.
Ngoài cái này ra, Lý gia thôn còn lưng dựa vào núi, chân núi đã được khai hoang thành ruộng bậc thang, Tống Hòa từ xa có thể nhìn thấy dưới chân núi đầy rẫy những cây ngô thành hàng thẳng tắp.
Một nơi muốn núi có núi, muốn ruộng có ruộng như này rất khó xảy ra nạn đói.
Chẳng trách ông cụ bằng lòng gả cô đi xa, ông bà nội cũng đồng ý, Tống Hòa đột nhiên hiểu ra.
So với thung lũng của Tống gia trang, Lý gia thôn tốt hơn nhiều.
Đừng nhìn Lý gia cần hai tiếng đồng hồ ngồi xe ngựa mới đến huyện thành, nhưng Tống gia trang đi đến huyện thành gần nhất nếu như chỉ dựa vào hai chân đi thì phải mất một ngày! Hơn nữa đường rất khó đi, người trong thôn thường đi chợ trên công xã, không có chuyện gì thì sẽ không đến huyện thành.
Tống Hòa bỗng chốc choáng ngợp, toàn thân trên dưới tràn đầy năng lượng, kéo theo hành lý, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía thôn làng.
“Lý gia thôn, đến rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro