Thập Niên 60: Xuyên Thành Chị Cả, Nuôi Dạy Đàn Em (Bản Dịch)
Nhà Trẻ 3
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
2024-09-17 01:04:00
Tuy đồ rừng nhiều, nhưng đầu tiên phải phân cho những người lên núi săn thú, sau đó mới có thể chia cho những thôn dân khác.
Cũng chia nhiều hơn một chút cho những người khó khăn trong thôn, tính toán như vậy liền thấy không đủ chia rồi.
Cho nên loại giống như Tống Hòa mới đến thôn Lý gia không được một tháng, đừng nghĩ đến chuyện được chia.
Một là các thôn dân sẽ không đồng ý, hai là Tống Hòa cũng không có mặt mũi đòi, ba là từ trước đến giờ đội trưởng Lý đều làm việc rất công bằng.
“Đội trưởng, ngày mai còn đi săn tiếp nữa, nếu không cũng chia con heo còn lại được không?"
"Đúng vậy, ngày tết sắp đến, còn chờ làm thịt ướp đây."
Nhưng đội trưởng Lý lại khoát khoát tay nói: "Không thể được, năm nay khắp nơi đều thiếu thịt, trong thành phố cũng thiếu, heo rừng này có thể bán được giá cao."
Lời nói của ông Thụ Bì ngày hôm qua đã làm cho ông ấy suy nghĩ rất lâu trong lòng. Nếu trong đội có thừa tiền, không hẳn là không thể thử một chút.
Chú Trần, nhân viên kế toán cũng gật đầu một cái: "Đội trưởng nói đúng, nếu không phải mọi người đều rất thèm thịt, con này cũng phải bán. Mọi người đi hỏi một chút, bây giờ các xưởng thu mua thịt heo với giá bán nhiêu?"
Ông ấy nghĩ nếu nghe được giá tiền, đảm bảo một số người ở hiện trường sẽ muốn cầm hai con heo này đi bán lấy tiền.
Đội trưởng và nhân viên kế toàn cũng đã lên tiếng, không còn ai suy nghĩ đến con heo còn lại nữa.
So với thịt, thật ra tiền giấy ngon hơn nhiều.
Heo rừng bị cạo lông xong, rất nhanh đã bị mổ bụng.
Máu của heo rừng rất tanh, nhưng trong niên đại thiếu thốn vật chất như nơi này, dù có tanh nữa cũng có người muốn.
Tống Hòa thấy máu heo chảy xong, trong chốc lát đã bị mấy nhà chia ra.
Tiếp theo chính là lòng heo.
Xử lý lòng heo rất phiền phức, còn phải tính theo định mức thịt heo, cho nên lúc này không có ai muốn chia lòng heo.
Nhưng Tống Hòa lại nhìn trúng cái gan heo.
"Cô, cháu muốn cắt một cái gan heo." Tống Hòa chen lấn đi đến bên cạnh của Tống Ninh Ngọc.
"Sao? Có thịt còn ăn gan heo làm gì?"
Trong lòng Tống Hòa nghĩ đợi một lát nữa cũng không có khả năng chia được thịt heo, còn không bằng trước tiên lấy một ít gan heo.
Chỉ là đang ở trong đám người, tất nhiên không thể nói lộ liễu ra như vậy.
"Gan heo bổ máu, trẻ con trong nhà cháu đều có chút thiếu máu, cháu muốn bồi bổ cho mấy em ấy."
Bên cạnh, mấy người phụ nữ vây quanh tán dóc với nhau nghe được lời này, vô cùng xúc động.
"Người chị như Đại Muội nhà họ Tống này thật tốt, còn hiểu được chuyện bồi bổ cho em trai em gái bị thiếu máu, con gái của nhà tôi chỉ biết ăn hiếp em trai em gái!"
"Con gái lớn Tiểu Hồng nhà chị đủ hiểu chuyện rồi, con gái của nhà tôi này, ngay cả nửa đầu ngón tay của Đại Muội nhà họ Tống cũng không bằng, sáng sớm hôm nay còn tranh ăn canh trứng gà với em trai."
"Đó là do con gái chị còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu...."
Trong nháy mắt một đám người thảo luận kịch liệt, vừa nói một chút, lại chuyển đề tài, rẻ vào trên người Tống Hòa, mấy lời tốt đẹp gì đó đều đắp lên người cô.
Nụ cười trên mặt Tống Hòa sắp cứng ngắc, từ đầu đến cuối duy trì bộ dạng xấu hổ.
"Chị cả tốt, con gái tốt!"
Không ít người nghe không ngừng gật đầu, ở trong mắt bọn họ, mọi việc đều suy nghĩ cho em trai em gái chính là chị tốt, là người phúc hậu.
Cho đến khi Tống Hòa xách một miếng thịt nhỏ, một cái gan heo, còn có mấy miếng xương ngon về nhà, trên sân phơi lúa vẫn còn có người khen cô.
Trong một đêm, danh tiếng của Đại Muội nhà họ Tống lại tăng lên một tầng.
Tống Hòa nghe vậy không nhịn được giật giật khóe miệng.
Trên sân phơi lúa, đống lửa đang cháy phát ra tiếng đùng đùng, ánh lửa chiếu vào mặt những thôn dân, cũng làm cho khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của họ trở nên dịu dàng hơn.
Lúc này bầu trời đã tối, màn đêm buông xuống, trăng sáng ẩn trong đám mây, ngôi sao thưa thớt phát sáng trên bầu trời.
Rất nhanh, Tống Hòa đã được chia thịt xong, cô để tất cả thịt được chia vào trong thùng gỗ, phía trên dùng một cái lá thật lớn đậy lại, dẫn theo ba đứa nhỏ trở về nhà.
Trên đường rất yên tĩnh, phần lớn thôn dân đều tập trung ở sân phơi lúa, còn chưa về nhà.
Thừa cơ hội này, cô thả chậm bước chân, để cho ba đứa bé đi ở phía trước người.
Ngay sau đó, nhanh chóng trộm đặt thịt heo trong không gian vào trong thùng gỗ. Trong nháy mắt, bỗng nhiên thùng gỗ nặng thêm, tay xách thùng gỗ của Tống Hòa có chút trắng bệch.
Mấy đứa bé hoàn toàn không ý thức được chuyện gì xảy ra, nắm tay nhau đi cẩn thận về nhà, trên mặt nở nụ cười, chỉ biết là rất nhanh sẽ có thịt ăn.
Về đến nhà, Tống Hòa thắp sáng đèn dầu. Lại vào bếp nhóm lửa, sau đó ở ngay trước mặt ba đứa bé kiểm tra thùng gỗ đựng thịt.
Cũng chia nhiều hơn một chút cho những người khó khăn trong thôn, tính toán như vậy liền thấy không đủ chia rồi.
Cho nên loại giống như Tống Hòa mới đến thôn Lý gia không được một tháng, đừng nghĩ đến chuyện được chia.
Một là các thôn dân sẽ không đồng ý, hai là Tống Hòa cũng không có mặt mũi đòi, ba là từ trước đến giờ đội trưởng Lý đều làm việc rất công bằng.
“Đội trưởng, ngày mai còn đi săn tiếp nữa, nếu không cũng chia con heo còn lại được không?"
"Đúng vậy, ngày tết sắp đến, còn chờ làm thịt ướp đây."
Nhưng đội trưởng Lý lại khoát khoát tay nói: "Không thể được, năm nay khắp nơi đều thiếu thịt, trong thành phố cũng thiếu, heo rừng này có thể bán được giá cao."
Lời nói của ông Thụ Bì ngày hôm qua đã làm cho ông ấy suy nghĩ rất lâu trong lòng. Nếu trong đội có thừa tiền, không hẳn là không thể thử một chút.
Chú Trần, nhân viên kế toán cũng gật đầu một cái: "Đội trưởng nói đúng, nếu không phải mọi người đều rất thèm thịt, con này cũng phải bán. Mọi người đi hỏi một chút, bây giờ các xưởng thu mua thịt heo với giá bán nhiêu?"
Ông ấy nghĩ nếu nghe được giá tiền, đảm bảo một số người ở hiện trường sẽ muốn cầm hai con heo này đi bán lấy tiền.
Đội trưởng và nhân viên kế toàn cũng đã lên tiếng, không còn ai suy nghĩ đến con heo còn lại nữa.
So với thịt, thật ra tiền giấy ngon hơn nhiều.
Heo rừng bị cạo lông xong, rất nhanh đã bị mổ bụng.
Máu của heo rừng rất tanh, nhưng trong niên đại thiếu thốn vật chất như nơi này, dù có tanh nữa cũng có người muốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Hòa thấy máu heo chảy xong, trong chốc lát đã bị mấy nhà chia ra.
Tiếp theo chính là lòng heo.
Xử lý lòng heo rất phiền phức, còn phải tính theo định mức thịt heo, cho nên lúc này không có ai muốn chia lòng heo.
Nhưng Tống Hòa lại nhìn trúng cái gan heo.
"Cô, cháu muốn cắt một cái gan heo." Tống Hòa chen lấn đi đến bên cạnh của Tống Ninh Ngọc.
"Sao? Có thịt còn ăn gan heo làm gì?"
Trong lòng Tống Hòa nghĩ đợi một lát nữa cũng không có khả năng chia được thịt heo, còn không bằng trước tiên lấy một ít gan heo.
Chỉ là đang ở trong đám người, tất nhiên không thể nói lộ liễu ra như vậy.
"Gan heo bổ máu, trẻ con trong nhà cháu đều có chút thiếu máu, cháu muốn bồi bổ cho mấy em ấy."
Bên cạnh, mấy người phụ nữ vây quanh tán dóc với nhau nghe được lời này, vô cùng xúc động.
"Người chị như Đại Muội nhà họ Tống này thật tốt, còn hiểu được chuyện bồi bổ cho em trai em gái bị thiếu máu, con gái của nhà tôi chỉ biết ăn hiếp em trai em gái!"
"Con gái lớn Tiểu Hồng nhà chị đủ hiểu chuyện rồi, con gái của nhà tôi này, ngay cả nửa đầu ngón tay của Đại Muội nhà họ Tống cũng không bằng, sáng sớm hôm nay còn tranh ăn canh trứng gà với em trai."
"Đó là do con gái chị còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu...."
Trong nháy mắt một đám người thảo luận kịch liệt, vừa nói một chút, lại chuyển đề tài, rẻ vào trên người Tống Hòa, mấy lời tốt đẹp gì đó đều đắp lên người cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nụ cười trên mặt Tống Hòa sắp cứng ngắc, từ đầu đến cuối duy trì bộ dạng xấu hổ.
"Chị cả tốt, con gái tốt!"
Không ít người nghe không ngừng gật đầu, ở trong mắt bọn họ, mọi việc đều suy nghĩ cho em trai em gái chính là chị tốt, là người phúc hậu.
Cho đến khi Tống Hòa xách một miếng thịt nhỏ, một cái gan heo, còn có mấy miếng xương ngon về nhà, trên sân phơi lúa vẫn còn có người khen cô.
Trong một đêm, danh tiếng của Đại Muội nhà họ Tống lại tăng lên một tầng.
Tống Hòa nghe vậy không nhịn được giật giật khóe miệng.
Trên sân phơi lúa, đống lửa đang cháy phát ra tiếng đùng đùng, ánh lửa chiếu vào mặt những thôn dân, cũng làm cho khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của họ trở nên dịu dàng hơn.
Lúc này bầu trời đã tối, màn đêm buông xuống, trăng sáng ẩn trong đám mây, ngôi sao thưa thớt phát sáng trên bầu trời.
Rất nhanh, Tống Hòa đã được chia thịt xong, cô để tất cả thịt được chia vào trong thùng gỗ, phía trên dùng một cái lá thật lớn đậy lại, dẫn theo ba đứa nhỏ trở về nhà.
Trên đường rất yên tĩnh, phần lớn thôn dân đều tập trung ở sân phơi lúa, còn chưa về nhà.
Thừa cơ hội này, cô thả chậm bước chân, để cho ba đứa bé đi ở phía trước người.
Ngay sau đó, nhanh chóng trộm đặt thịt heo trong không gian vào trong thùng gỗ. Trong nháy mắt, bỗng nhiên thùng gỗ nặng thêm, tay xách thùng gỗ của Tống Hòa có chút trắng bệch.
Mấy đứa bé hoàn toàn không ý thức được chuyện gì xảy ra, nắm tay nhau đi cẩn thận về nhà, trên mặt nở nụ cười, chỉ biết là rất nhanh sẽ có thịt ăn.
Về đến nhà, Tống Hòa thắp sáng đèn dầu. Lại vào bếp nhóm lửa, sau đó ở ngay trước mặt ba đứa bé kiểm tra thùng gỗ đựng thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro