Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 11
2024-11-19 14:42:45
Mục Miên không cho bà ta thời gian hoàn hồn, trong ánh mắt không thể tin nổi của bà ta, cô lại giáng thêm một gậy vào gáy.
Sau đó bà lão vừa mới biến sắc mặt lập tức ngất xỉu. Nhìn bà ta ngã xuống, Mục Miên thở phào nhẹ nhõm, trí nhớ của cô không sai, sức lực của cô quả nhiên vẫn lớn như vậy, thậm chí còn lớn hơn hồi bé ở kiếp trước.
Cô đánh cược một lần, xác suất rất lớn là bọn họ có thể chạy ra ngoài, dù sao cũng không thể ngoan ngoãn chờ đợi tên buôn người lại cho bọn họ thêm chút thuốc.
Mục Miên bên này còn đang suy nghĩ làm sao để bắt hai tên đàn ông bên ngoài kia thì Hứa Nhạc Nhạc vừa mới tỉnh táo lại đã hoàn toàn ngây ngốc.
Cô bé trợn mắt thật to: “Chị Miên, Miên Miên...”
Thời gian eo hẹp, Mục Miên không rảnh dỗ dành trẻ con, chỉ đơn giản giải thích hai câu: “Bà ta là bọn buôn người, hai người gặp ngày hôm qua cũng vậy, chúng ta là bị bọn họ lừa tới, em đừng lên tiếng.”
Hứa Nhạc Nhạc sững sờ gật đầu, hơi sợ hãi choáng váng. Không quan tâm đến hai đứa trẻ trên giường nữa, Mục Miên siết chặt cây gậy gỗ lớn trong tay rồi đi xuống giường, bước qua bà lão ngã trên mặt đất, lặng lẽ đi đến bên cửa sổ.
Bên ngoài sáng hơn lúc cô vừa tỉnh lại không ít, không bao lâu nữa trời sẽ hoàn toàn sáng, điều này đối với tên buôn người mà nói là bất lợi, đối với cô mà nói chính là một tin tức tốt.
Trời vừa sáng, bên ngoài khắp nơi đều là người.
Nhưng mà trước mắt, cô lại không thấy được người khác, xuyên qua cửa sổ chỉ thấy được một cái ngõ nhỏ, liếc mắt một cái không thấy được điểm cuối.
Một cái chớp mắt, lúc nhìn lại, cô lập tức nhìn thấy cách đó không xa, một trước một sau có hai bóng dáng quen thuộc đi tới, người khập khiễng phía trước, phía sau chỉ có một tên đàn ông lùn, không có người thứ ba.
Xem ra tên đàn ông lùn cũng không đợi được vợ của hắn ta.
Mục Miên mím môi, vừa định nhấc chân lặng lẽ trốn đến cạnh cửa thì đã thấy tên đàn ông thấp lùn ở phía sau sau khi đi đến gần một chút, bỗng nhiên dừng bước đứng ở bên tường, cởi dây lưng quần, bắt đầu xả nước vào tường.
Mục Miên: “...”
Có bị đau mắt hay không Mục Miên không biết, Mục Miên chỉ biết có thời gian chênh lệch này, ngược lại rất tiện cho cô.
Kiếp trước Mục Miên sống đến hai mươi bốn tuổi, ngoại trừ lúc sinh ra, bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ cô đều rất may mắn.
Bạn học bạn bè đều thường nói Mục Miên có thể là cá chép đầu thai.
Tuy Mục Miên cũng luôn phản bác, cá chép nhà ai sẽ đầu thai thành đứa trẻ bị bỏ rơi chứ?
Nói là nói như vậy nhưng không thể phủ nhận là, nữ thần may mắn quả thật luôn chiếu cố cô.
Ví dụ như bây giờ nếu hai người này cùng vào, cô thực sự cảm thấy mình ứng phó hơi khó khăn, dù sao đây cũng là hai người đàn ông trưởng thành.
Nếu đổi thành trước kia, đừng nói hai người này, có thêm hai người nữa cô cũng không sợ, nhưng bây giờ cô chỉ có chút sức lực, chiều cao hoàn toàn không chiếm ưu thế, hơn nữa cô còn đang sốt, người mềm nhũn không chịu nổi.
Cũng may người đi vào trước chính là tên què kia.
Sau đó bà lão vừa mới biến sắc mặt lập tức ngất xỉu. Nhìn bà ta ngã xuống, Mục Miên thở phào nhẹ nhõm, trí nhớ của cô không sai, sức lực của cô quả nhiên vẫn lớn như vậy, thậm chí còn lớn hơn hồi bé ở kiếp trước.
Cô đánh cược một lần, xác suất rất lớn là bọn họ có thể chạy ra ngoài, dù sao cũng không thể ngoan ngoãn chờ đợi tên buôn người lại cho bọn họ thêm chút thuốc.
Mục Miên bên này còn đang suy nghĩ làm sao để bắt hai tên đàn ông bên ngoài kia thì Hứa Nhạc Nhạc vừa mới tỉnh táo lại đã hoàn toàn ngây ngốc.
Cô bé trợn mắt thật to: “Chị Miên, Miên Miên...”
Thời gian eo hẹp, Mục Miên không rảnh dỗ dành trẻ con, chỉ đơn giản giải thích hai câu: “Bà ta là bọn buôn người, hai người gặp ngày hôm qua cũng vậy, chúng ta là bị bọn họ lừa tới, em đừng lên tiếng.”
Hứa Nhạc Nhạc sững sờ gật đầu, hơi sợ hãi choáng váng. Không quan tâm đến hai đứa trẻ trên giường nữa, Mục Miên siết chặt cây gậy gỗ lớn trong tay rồi đi xuống giường, bước qua bà lão ngã trên mặt đất, lặng lẽ đi đến bên cửa sổ.
Bên ngoài sáng hơn lúc cô vừa tỉnh lại không ít, không bao lâu nữa trời sẽ hoàn toàn sáng, điều này đối với tên buôn người mà nói là bất lợi, đối với cô mà nói chính là một tin tức tốt.
Trời vừa sáng, bên ngoài khắp nơi đều là người.
Nhưng mà trước mắt, cô lại không thấy được người khác, xuyên qua cửa sổ chỉ thấy được một cái ngõ nhỏ, liếc mắt một cái không thấy được điểm cuối.
Một cái chớp mắt, lúc nhìn lại, cô lập tức nhìn thấy cách đó không xa, một trước một sau có hai bóng dáng quen thuộc đi tới, người khập khiễng phía trước, phía sau chỉ có một tên đàn ông lùn, không có người thứ ba.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xem ra tên đàn ông lùn cũng không đợi được vợ của hắn ta.
Mục Miên mím môi, vừa định nhấc chân lặng lẽ trốn đến cạnh cửa thì đã thấy tên đàn ông thấp lùn ở phía sau sau khi đi đến gần một chút, bỗng nhiên dừng bước đứng ở bên tường, cởi dây lưng quần, bắt đầu xả nước vào tường.
Mục Miên: “...”
Có bị đau mắt hay không Mục Miên không biết, Mục Miên chỉ biết có thời gian chênh lệch này, ngược lại rất tiện cho cô.
Kiếp trước Mục Miên sống đến hai mươi bốn tuổi, ngoại trừ lúc sinh ra, bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ cô đều rất may mắn.
Bạn học bạn bè đều thường nói Mục Miên có thể là cá chép đầu thai.
Tuy Mục Miên cũng luôn phản bác, cá chép nhà ai sẽ đầu thai thành đứa trẻ bị bỏ rơi chứ?
Nói là nói như vậy nhưng không thể phủ nhận là, nữ thần may mắn quả thật luôn chiếu cố cô.
Ví dụ như bây giờ nếu hai người này cùng vào, cô thực sự cảm thấy mình ứng phó hơi khó khăn, dù sao đây cũng là hai người đàn ông trưởng thành.
Nếu đổi thành trước kia, đừng nói hai người này, có thêm hai người nữa cô cũng không sợ, nhưng bây giờ cô chỉ có chút sức lực, chiều cao hoàn toàn không chiếm ưu thế, hơn nữa cô còn đang sốt, người mềm nhũn không chịu nổi.
Cũng may người đi vào trước chính là tên què kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro