Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 25
2024-11-19 14:42:45
Đối với người dân trong đại đội sản xuất mà nói, trong nhà có một người tìm được việc làm chính thức ở thành phố đã là tổ tiên phù hộ rồi.
Mặc dù Liễu Song Thúy không có công việc ở thành phố nhưng điểm công lao động trên đồng ruộng cũng kiếm được không ít, sức khỏe bà tốt, còn làm việc giỏi hơn một số người đàn ông, thường xuyên đạt điểm công tối đa.
Sau đó Mục Miên mới nhận ra tình hình bây giờ của gia đình cô chỉ có mỗi cô là kẻ ăn không ngồi rồi!
Bà nội của cô cũng chỉ là lớn tuổi rồi, nghe nói lúc còn trẻ cũng là một người rất tháo vát.
Bà cụ chẳng lúc nào ngơi tay, vừa cuốc đất xong ở mảnh vườn nhỏ lập tức lấy hạt giống rau ra chuẩn bị gieo trồng.
Mục Miên vừa giúp bà nội gieo hạt vừa thở dài, nghĩ đến khoản tiền tiết kiệm một hào của mình, đúng là trong túi không có tiền thì trong lòng bất an.
Nhưng thời buổi này kiếm tiền cũng không dễ dàng, ở nông thôn quanh năm suốt tháng làm ruộng, đến cuối cùng điểm công có thể đổi được bao nhiêu tiền hoàn toàn phụ thuộc vào thu nhập của đại đội sản xuất.
Có một số đại đội sản xuất nghèo, điểm công sẽ không đáng giá. Có một số đại đội sản xuất phát triển tốt, sau khi đổi lương thực xong, những gia đình có điểm công lao động dư có thể đổi lấy một ít tiền.
Hình như từ năm ngoái nhà cô đã không còn điểm công lao động dư ra nữa, bởi vì chỉ có một mình đồng chí Liễu Song Thúy làm việc trên đồng ruộng, nhưng nhà cô hình như cũng không cần dùng điểm công để đổi tiền, cha và anh trai cô đều có lương.
Số tiền lương này ở nông thôn được coi là nhiều nhưng ở thành phố thì chẳng đáng là bao.
Nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn ở thành phố hai năm nữa, Mục Miên lại thở dài.
Thành phố có cái hay của thành phố, nông thôn cũng có cái hay của nông thôn.
Triệu Mai Hoa liếc nhìn cháu gái mình: “Còn nhỏ tuổi đã thở dài cái gì, cẩn thận thở hết phúc khí bây giờ!”
Mục Miên lập tức thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười, hít một hơi thật sâu: “Vậy cháu hít lại!”
Triệu Mai Hoa bị biểu cảm khoa trương của cháu gái mình chọc cười, cười vài giây mới hỏi: “Sao vậy? Muốn ra ngoài chạy nhảy à?”
Mục Miên lắc đầu, thuận miệng nói: “Không có ạ, cháu chỉ đang nghĩ tại sao dưa chuột này không thể lớn nhanh một chút.”
Giọng điệu cũng giống như một số đứa trẻ mong chờ tết đến.
Triệu Mai Hoa: “Cháu ăn cơm cả năm cũng chỉ cao lên một chút như vậy thôi.”
Mục Miên cúi đầu nhìn bản thân: “Hình như cũng cao lên được hai chút ạ?”
Trong số những người cùng tuổi, cô tuyệt đối được coi là cao!
Mục Miên vừa mới nghĩ đến những người bạn cùng tuổi thì ở cửa đã vang lên tiếng gọi: “Chị Miên Miên! Đi đào giun không?”
Vừa dứt lời, Mục Miên lập tức nhìn thấy Hứa Nhạc Nhạc và con trai út của chú tư Mục Hưng Vượng nhà cô, gọi là Cốt Đầu, tên thật là Mục Thực, còn có hai đứa trẻ khác xuất hiện ở cửa.
Ở phía xa còn có một đứa trẻ đang chạy về phía bên này, vừa chạy vừa gọi: “Các anh không đợi em à!”
Giọng nói rất to.
Mặc dù Liễu Song Thúy không có công việc ở thành phố nhưng điểm công lao động trên đồng ruộng cũng kiếm được không ít, sức khỏe bà tốt, còn làm việc giỏi hơn một số người đàn ông, thường xuyên đạt điểm công tối đa.
Sau đó Mục Miên mới nhận ra tình hình bây giờ của gia đình cô chỉ có mỗi cô là kẻ ăn không ngồi rồi!
Bà nội của cô cũng chỉ là lớn tuổi rồi, nghe nói lúc còn trẻ cũng là một người rất tháo vát.
Bà cụ chẳng lúc nào ngơi tay, vừa cuốc đất xong ở mảnh vườn nhỏ lập tức lấy hạt giống rau ra chuẩn bị gieo trồng.
Mục Miên vừa giúp bà nội gieo hạt vừa thở dài, nghĩ đến khoản tiền tiết kiệm một hào của mình, đúng là trong túi không có tiền thì trong lòng bất an.
Nhưng thời buổi này kiếm tiền cũng không dễ dàng, ở nông thôn quanh năm suốt tháng làm ruộng, đến cuối cùng điểm công có thể đổi được bao nhiêu tiền hoàn toàn phụ thuộc vào thu nhập của đại đội sản xuất.
Có một số đại đội sản xuất nghèo, điểm công sẽ không đáng giá. Có một số đại đội sản xuất phát triển tốt, sau khi đổi lương thực xong, những gia đình có điểm công lao động dư có thể đổi lấy một ít tiền.
Hình như từ năm ngoái nhà cô đã không còn điểm công lao động dư ra nữa, bởi vì chỉ có một mình đồng chí Liễu Song Thúy làm việc trên đồng ruộng, nhưng nhà cô hình như cũng không cần dùng điểm công để đổi tiền, cha và anh trai cô đều có lương.
Số tiền lương này ở nông thôn được coi là nhiều nhưng ở thành phố thì chẳng đáng là bao.
Nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn ở thành phố hai năm nữa, Mục Miên lại thở dài.
Thành phố có cái hay của thành phố, nông thôn cũng có cái hay của nông thôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Mai Hoa liếc nhìn cháu gái mình: “Còn nhỏ tuổi đã thở dài cái gì, cẩn thận thở hết phúc khí bây giờ!”
Mục Miên lập tức thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười, hít một hơi thật sâu: “Vậy cháu hít lại!”
Triệu Mai Hoa bị biểu cảm khoa trương của cháu gái mình chọc cười, cười vài giây mới hỏi: “Sao vậy? Muốn ra ngoài chạy nhảy à?”
Mục Miên lắc đầu, thuận miệng nói: “Không có ạ, cháu chỉ đang nghĩ tại sao dưa chuột này không thể lớn nhanh một chút.”
Giọng điệu cũng giống như một số đứa trẻ mong chờ tết đến.
Triệu Mai Hoa: “Cháu ăn cơm cả năm cũng chỉ cao lên một chút như vậy thôi.”
Mục Miên cúi đầu nhìn bản thân: “Hình như cũng cao lên được hai chút ạ?”
Trong số những người cùng tuổi, cô tuyệt đối được coi là cao!
Mục Miên vừa mới nghĩ đến những người bạn cùng tuổi thì ở cửa đã vang lên tiếng gọi: “Chị Miên Miên! Đi đào giun không?”
Vừa dứt lời, Mục Miên lập tức nhìn thấy Hứa Nhạc Nhạc và con trai út của chú tư Mục Hưng Vượng nhà cô, gọi là Cốt Đầu, tên thật là Mục Thực, còn có hai đứa trẻ khác xuất hiện ở cửa.
Ở phía xa còn có một đứa trẻ đang chạy về phía bên này, vừa chạy vừa gọi: “Các anh không đợi em à!”
Giọng nói rất to.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro