Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 41
2024-11-24 14:07:28
Trong giấc mơ, Mục Trác mười một tuổi vô cùng kích động nhìn em gái nhỏ mà mẹ sinh cho anh ấy, không ngừng khen em gái thật xinh đẹp.
Đứa bé lớn hơn một chút không thích nói chuyện, chàng trai mười mấy tuổi cũng vẫn yêu thích không chịu được, vừa có thời gian rảnh là ôm em gái vào lòng.
Miệng thường xuyên nói những câu lôi kéo thù hận như “Em gái tôi thật xinh đẹp”, “Em gái cậu không đẹp bằng em gái tôi”, “Em gái tôi gọi là trầm tĩnh, em trai em gái cậu thật ồn ào”.
Thậm chí anh ấy còn lén lút cõng cô đi học, lúc ấy bà cụ sợ đến mức không chịu được, còn tưởng rằng đứa bé bị bắt mất.
Có thể nói ngoại trừ bà cụ, Mục Miên cũng là do một tay Mục Trác nuôi lớn, hai vợ chồng Mục Phú Quý ban ngày phải làm việc, thời gian ở bên con gái thật sự không nhiều bằng thời gian con trai ở bên con gái.
Mơ cả đêm, buổi sáng Mục Miên dậy muộn một chút, lúc tỉnh dậy còn hơi mơ màng, dụi mắt mở cửa, thấy mẹ thì vô thức hỏi một câu: “Anh con đâu?”
Liễu Song Thúy gõ nhẹ lên trán con gái: “Ngủ đến ngốc rồi à?”
Mục Miên ngẩng đầu, phản ứng hai giây. À đúng rồi, anh trai cô đang ở miền nam, ngồi xe lửa cũng phải ba bốn ngày mới đến được.
Tỉnh táo lại, Mục Miên vừa múc nước rửa mặt vừa hỏi mẹ: “Ngày mai chúng ta đi lúc nào ạ?”
Liễu Song Thúy: “Buổi sáng, con và bà con đi trước, ông Vương chắc sẽ đánh xe bò, đi muộn không chen lên được.”
Ông Vương là người phụ trách chăm sóc trâu bò của đại đội, ông ấy không có gia đình, là một ông lão neo đơn, không làm được việc đồng áng. Đội trưởng sắp xếp cho ông ấy một công việc như vậy, dù sao cũng có thể nuôi sống bản thân.
Mục Miên hiểu rõ, cày bừa vụ xuân kết thúc rồi mà, hai ngày này nghỉ ngơi, đoán chừng là có không ít người muốn đến công xã.
Xe bò chỉ lớn như vậy, ai đến trước được trước.
Liễu Song Thúy lại nói: “Nếu thời gian kịp, lúc đó sẽ dẫn con đến nhà dì út con xem thử.”
Mục Miên đang tưới nước rửa mặt vào vườn rau, nghe vậy dừng lại một chút.
Nói đến cũng lạ, họ hàng bên nhà mẹ cô hình như đều là nữ giới tương đối thành đạt, ngoại trừ chị họ Liễu Đào ra, dì út Liễu Đông Bình cũng rất năng nổ, gả đến công xã, còn đang làm công việc thu mua ở trạm thu mua. Dì ấy thường xuyên đi theo xe, một lần đi là mười ngày nửa tháng, không sợ khổ không sợ mệt.
Nhà họ Liễu ngoại trừ mẹ và dì út ra, bên trên còn có một cậu cả Liễu Đức Chính, chính là cha của chị họ Liễu Đào, trên nữa là không còn ai, ông bà ngoại đều đã mất.
Cậu cả Liễu Đức Chính của cô bây giờ là bí thư chi bộ của đại đội Dương Liễu, kế nhiệm ông ngoại, làm việc rất tốt.
Đứa bé lớn hơn một chút không thích nói chuyện, chàng trai mười mấy tuổi cũng vẫn yêu thích không chịu được, vừa có thời gian rảnh là ôm em gái vào lòng.
Miệng thường xuyên nói những câu lôi kéo thù hận như “Em gái tôi thật xinh đẹp”, “Em gái cậu không đẹp bằng em gái tôi”, “Em gái tôi gọi là trầm tĩnh, em trai em gái cậu thật ồn ào”.
Thậm chí anh ấy còn lén lút cõng cô đi học, lúc ấy bà cụ sợ đến mức không chịu được, còn tưởng rằng đứa bé bị bắt mất.
Có thể nói ngoại trừ bà cụ, Mục Miên cũng là do một tay Mục Trác nuôi lớn, hai vợ chồng Mục Phú Quý ban ngày phải làm việc, thời gian ở bên con gái thật sự không nhiều bằng thời gian con trai ở bên con gái.
Mơ cả đêm, buổi sáng Mục Miên dậy muộn một chút, lúc tỉnh dậy còn hơi mơ màng, dụi mắt mở cửa, thấy mẹ thì vô thức hỏi một câu: “Anh con đâu?”
Liễu Song Thúy gõ nhẹ lên trán con gái: “Ngủ đến ngốc rồi à?”
Mục Miên ngẩng đầu, phản ứng hai giây. À đúng rồi, anh trai cô đang ở miền nam, ngồi xe lửa cũng phải ba bốn ngày mới đến được.
Tỉnh táo lại, Mục Miên vừa múc nước rửa mặt vừa hỏi mẹ: “Ngày mai chúng ta đi lúc nào ạ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Song Thúy: “Buổi sáng, con và bà con đi trước, ông Vương chắc sẽ đánh xe bò, đi muộn không chen lên được.”
Ông Vương là người phụ trách chăm sóc trâu bò của đại đội, ông ấy không có gia đình, là một ông lão neo đơn, không làm được việc đồng áng. Đội trưởng sắp xếp cho ông ấy một công việc như vậy, dù sao cũng có thể nuôi sống bản thân.
Mục Miên hiểu rõ, cày bừa vụ xuân kết thúc rồi mà, hai ngày này nghỉ ngơi, đoán chừng là có không ít người muốn đến công xã.
Xe bò chỉ lớn như vậy, ai đến trước được trước.
Liễu Song Thúy lại nói: “Nếu thời gian kịp, lúc đó sẽ dẫn con đến nhà dì út con xem thử.”
Mục Miên đang tưới nước rửa mặt vào vườn rau, nghe vậy dừng lại một chút.
Nói đến cũng lạ, họ hàng bên nhà mẹ cô hình như đều là nữ giới tương đối thành đạt, ngoại trừ chị họ Liễu Đào ra, dì út Liễu Đông Bình cũng rất năng nổ, gả đến công xã, còn đang làm công việc thu mua ở trạm thu mua. Dì ấy thường xuyên đi theo xe, một lần đi là mười ngày nửa tháng, không sợ khổ không sợ mệt.
Nhà họ Liễu ngoại trừ mẹ và dì út ra, bên trên còn có một cậu cả Liễu Đức Chính, chính là cha của chị họ Liễu Đào, trên nữa là không còn ai, ông bà ngoại đều đã mất.
Cậu cả Liễu Đức Chính của cô bây giờ là bí thư chi bộ của đại đội Dương Liễu, kế nhiệm ông ngoại, làm việc rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro