Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 44
2024-11-24 14:07:28
Liễu Đào cười một tiếng: “Dì hai, dì oan uổng cháu rồi, đây không phải cháu mua, là trong cục nhất trí quyết định thưởng cho Miên Miên.”
Mục Miên không biết việc này, giọng hơi kinh ngạc: “Thưởng cho em ạ?”
Liễu Đào: “Đúng vậy, anh hùng nhỏ đánh bọn buôn người!”
Nói xong lại bổ sung: “Nếu không chiều nay sao cháu có thể đến đây, chuyến này là cháu đi công tác.”
Mục Miên hứng thú “vèo” một cái lập tức từ trên người chị họ nhảy xuống, chạy đến bên cạnh bàn gỗ nhỏ nhìn bình nước, hiếm lạ một hồi.
Liễu Đào nhìn cô em họ nói: “Trong tay mấy tên buôn người kia có không ít tin tức, đoán chừng là không muốn bị xử bắn, tất cả đều khai báo, chúng cháu còn tìm được nơi hai đứa trẻ bị bán, chắc là có thể cứu chúng về.”
Mục Miên dời mắt khỏi bình nước, nhìn về phía chị họ, quan tâm nói: “Đã đi cứu rồi ạ?”
Liễu Đào gật đầu: “Ừ, anh Dương dẫn người đi rồi.”
Mục Miên lộ ra nụ cười: “Vậy thì tốt rồi.”
Thấy cô em họ thích bình nước, Liễu Đào lập tức hỗ trợ sửa sang dây đeo, sau đó bảo em họ đeo lên lưng: “Là cục trưởng quyết định cho em, bình nước này là do chú ấy tự bỏ tiền túi ra đấy.”
Thật ra chuyện này nếu đổi thành người lớn, ít nhiều cũng phải trao một giải thưởng, nhưng đây là một đứa trẻ, hơi khó làm, cho nên cuối cùng thương lượng một hồi lập tức cho những thứ này.
Mục Miên rất thích, cảm thán từ tận đáy lòng: “Chị Đào Tử, cục trưởng của chị thật tốt bụng.”
Cô cũng không ngờ tới sẽ có thưởng!
Liễu Đào trêu chọc: “Không cho đồ thì không tốt à?”
Mục Miên lắc đầu như trống bỏi: “Không cho đồ cũng tốt ạ.”
Cho thì càng tốt!
Ngày mai là Chủ nhật, là ngày nghỉ.
Cho nên tối nay Liễu Đào và Liễu Đông Bình đều không có ý định rời đi, dù sao cũng vất vả đến một chuyến, ngồi chưa được bao lâu đã về, đúng là phí công vô ích.
Phòng của Mục Trác đang trống, vừa vặn có thể ở.
Con cá được nuôi kia buổi tối đã phát huy tác dụng, mấy nữ đồng chí đều là người làm việc giỏi, không cần Mục Miên giúp đỡ, cô đi theo bà đến phòng anh trai trải giường chiếu, chủ yếu là phòng bếp cũng không chứa được nhiều người như vậy.
Chờ hai bà cháu thu dọn xong, mùi thơm trong phòng bếp cũng lan tỏa.
Người cầm muôi là Liễu Đào, bởi vì tính chất công việc nên bình thường cô ấy đều ăn ở căn tin.
Mặc dù không thường xuyên nấu cơm nhưng tay nghề đúng là nhất, làm đứa trẻ nhà bên cạnh thèm khóc. Mục Miên đã nhìn thấy mấy đứa trẻ đang ngó nghiêng xung quanh nhà mình.
Chờ đồ ăn lên bàn, bên ngoài trời đã tối đen, Liễu Song Thúy thắp đèn dầu đặt bên cạnh.
Thêm hai người, trong nhà nhất thời náo nhiệt hơn không ít, ánh đèn dầu hỏa chiếu lên bàn ăn, tăng thêm vài phần ấm áp.
Cá tối nay được kho, Liễu Đào cho rất nhiều ớt, Mục Miên ăn đến mức thở hổn hển, một miếng cá một ngụm nước, không bao lâu miệng đã đỏ ửng.
Liễu Đào nhìn em họ: “Đã bảo múc riêng cho em một ít rồi mới cho ớt, em không chịu, cay quá có chịu được không?”
Mục Miên mạnh miệng: “Không cay ạ! Xì...Không cay một chút nào ạ!”
Cô thích ăn cay! Trước kia cô có thể ăn cay! Kiểu không cay không vui ấy!
Mục Miên không biết việc này, giọng hơi kinh ngạc: “Thưởng cho em ạ?”
Liễu Đào: “Đúng vậy, anh hùng nhỏ đánh bọn buôn người!”
Nói xong lại bổ sung: “Nếu không chiều nay sao cháu có thể đến đây, chuyến này là cháu đi công tác.”
Mục Miên hứng thú “vèo” một cái lập tức từ trên người chị họ nhảy xuống, chạy đến bên cạnh bàn gỗ nhỏ nhìn bình nước, hiếm lạ một hồi.
Liễu Đào nhìn cô em họ nói: “Trong tay mấy tên buôn người kia có không ít tin tức, đoán chừng là không muốn bị xử bắn, tất cả đều khai báo, chúng cháu còn tìm được nơi hai đứa trẻ bị bán, chắc là có thể cứu chúng về.”
Mục Miên dời mắt khỏi bình nước, nhìn về phía chị họ, quan tâm nói: “Đã đi cứu rồi ạ?”
Liễu Đào gật đầu: “Ừ, anh Dương dẫn người đi rồi.”
Mục Miên lộ ra nụ cười: “Vậy thì tốt rồi.”
Thấy cô em họ thích bình nước, Liễu Đào lập tức hỗ trợ sửa sang dây đeo, sau đó bảo em họ đeo lên lưng: “Là cục trưởng quyết định cho em, bình nước này là do chú ấy tự bỏ tiền túi ra đấy.”
Thật ra chuyện này nếu đổi thành người lớn, ít nhiều cũng phải trao một giải thưởng, nhưng đây là một đứa trẻ, hơi khó làm, cho nên cuối cùng thương lượng một hồi lập tức cho những thứ này.
Mục Miên rất thích, cảm thán từ tận đáy lòng: “Chị Đào Tử, cục trưởng của chị thật tốt bụng.”
Cô cũng không ngờ tới sẽ có thưởng!
Liễu Đào trêu chọc: “Không cho đồ thì không tốt à?”
Mục Miên lắc đầu như trống bỏi: “Không cho đồ cũng tốt ạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho thì càng tốt!
Ngày mai là Chủ nhật, là ngày nghỉ.
Cho nên tối nay Liễu Đào và Liễu Đông Bình đều không có ý định rời đi, dù sao cũng vất vả đến một chuyến, ngồi chưa được bao lâu đã về, đúng là phí công vô ích.
Phòng của Mục Trác đang trống, vừa vặn có thể ở.
Con cá được nuôi kia buổi tối đã phát huy tác dụng, mấy nữ đồng chí đều là người làm việc giỏi, không cần Mục Miên giúp đỡ, cô đi theo bà đến phòng anh trai trải giường chiếu, chủ yếu là phòng bếp cũng không chứa được nhiều người như vậy.
Chờ hai bà cháu thu dọn xong, mùi thơm trong phòng bếp cũng lan tỏa.
Người cầm muôi là Liễu Đào, bởi vì tính chất công việc nên bình thường cô ấy đều ăn ở căn tin.
Mặc dù không thường xuyên nấu cơm nhưng tay nghề đúng là nhất, làm đứa trẻ nhà bên cạnh thèm khóc. Mục Miên đã nhìn thấy mấy đứa trẻ đang ngó nghiêng xung quanh nhà mình.
Chờ đồ ăn lên bàn, bên ngoài trời đã tối đen, Liễu Song Thúy thắp đèn dầu đặt bên cạnh.
Thêm hai người, trong nhà nhất thời náo nhiệt hơn không ít, ánh đèn dầu hỏa chiếu lên bàn ăn, tăng thêm vài phần ấm áp.
Cá tối nay được kho, Liễu Đào cho rất nhiều ớt, Mục Miên ăn đến mức thở hổn hển, một miếng cá một ngụm nước, không bao lâu miệng đã đỏ ửng.
Liễu Đào nhìn em họ: “Đã bảo múc riêng cho em một ít rồi mới cho ớt, em không chịu, cay quá có chịu được không?”
Mục Miên mạnh miệng: “Không cay ạ! Xì...Không cay một chút nào ạ!”
Cô thích ăn cay! Trước kia cô có thể ăn cay! Kiểu không cay không vui ấy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro