Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 49
2024-11-19 14:42:45
Người có tương lai nhất là con trai cả của Thạch Đại Trụ và Thạch Xuân Thảo, Thạch Hưng Phú, đầu óc ông ấy thông minh, học hết cấp hai, lại chịu khó chịu khổ, ở trong thành phố từ làm thợ học việc trở lên, sau đó trở thành công nhân kỹ thuật trong nhà máy. Tự mình cưới vợ, sinh hai con gái là Thạch Tiểu Trúc và Thạch Tiểu Liên.
Đáng tiếc là ông ấy mất sớm, trong nhà máy xảy ra hỏa hoạn, Thạch Hưng Phú vì cứu máy móc mà qua đời, nghe nói sau này nhà máy đã bồi thường, nhưng ông ấy qua đời, ba mẹ con Thạch Tiểu Liên không thể ở trong khu tập thể của nhà máy nữa, những căn nhà đó đều được phân cho công nhân.
Ba mẹ con chỉ có thể trở về đại đội, bây giờ sống ở góc tây nam của đại đội, rất hẻo lánh, bình thường không mấy khi gặp được ai.
So với Thạch Hưng Phú, Thạch Hưng Quý - con út nhà họ Thạch là một kẻ bất tài, không có đầu óc cũng chẳng có sức lực, điểm công kiếm được quanh năm suốt tháng còn không nhiều bằng một cậu nhóc mười một mười hai tuổi.
Chỉ có vậy, ông bà cụ Thạch còn đối xử với con trai út rất tốt, ngoài việc Thạch Hưng Quý là con trai út ra, còn có một nguyên nhân nữa, đó chính là ông ta và vợ ông ta Lý Quế Yến sinh ra Thạch Đại Bảo, chỉ có duy nhất một đứa trẻ này.
Đều nói con trai út, cháu trai đích tôn là mạng sống của bà nội. Nhà Thạch Hưng Quý hội tụ đủ cả.
Thêm vào đó bà Thạch là một người cực kỳ trọng nam khinh nữ, con trai cả có tương lai đến đâu nhưng không có con trai thì có ích gì?!
Sau khi Thạch Hưng Phú qua đời, tiền bồi thường của nhà máy còn bị bà Thạch làm ầm ĩ đòi lấy hết, một xu cũng không muốn để lại cho ba mẹ con.
Cuối cùng là vợ của Thạch Hưng Phú, Điền Hồng Quyên lấy cái chết ra uy hiếp, thêm vào đó là sự hòa giải của đại đội và nhà máy mới giữ lại được một nửa.
Mục Miên nhìn về phía Tào Xuân Phượng, hỏi: “Người bị đánh là Thạch Tiểu Liên sao?”
Tào Xuân Phượng gật đầu: “Chính là con bé đó, nghe nói là thấy con bé nhặt được trứng gà rừng, Thạch Đại Bảo muốn cướp, con bé Tiểu Liên không cho, vậy là thằng nhóc ranh con đó đánh người ta.”
Mục Miên nhíu mày: “Nghiêm trọng không?”
Tào Xuân Phượng thở dài: “Sao không nghiêm trọng, máu chảy đầy ra! Con bé ngất xỉu tại chỗ, được cõng đến chỗ ông Lý, cả Quế Chi và đội trưởng đều bị làm phiền, mọi người ở nhà không nghe thấy gì sao?”
Ông Lý là thầy lang của đại đội bọn họ, trình độ không cao nhưng những việc như say nắng hay cầm máu thì vẫn có thể chữa được.
Mục Miên lắc đầu, tối hôm qua dì út và chị họ của cô ở nhà cô, chỉ lo nói chuyện, không để ý xem hàng xóm có động tĩnh gì không.
Có bà cụ hỏi: “Cuối cùng xử lý thế nào?”
Tào Xuân Phượng: “Còn có thể xử lý thế nào, bồi thường tiền thôi.”
Bà Lý tặc lưỡi một cái: “Bà già Thạch Xuân Thảo keo kiệt đó mà chịu sao?”
Trong mắt bà già đó, tất cả những thứ tốt đều nên dành cho cháu trai bà ta, bồi thường tiền cho đứa cháu gái mà bà ta không ưa, chẳng khác nào cắt thịt bà ta cả!
Đáng tiếc là ông ấy mất sớm, trong nhà máy xảy ra hỏa hoạn, Thạch Hưng Phú vì cứu máy móc mà qua đời, nghe nói sau này nhà máy đã bồi thường, nhưng ông ấy qua đời, ba mẹ con Thạch Tiểu Liên không thể ở trong khu tập thể của nhà máy nữa, những căn nhà đó đều được phân cho công nhân.
Ba mẹ con chỉ có thể trở về đại đội, bây giờ sống ở góc tây nam của đại đội, rất hẻo lánh, bình thường không mấy khi gặp được ai.
So với Thạch Hưng Phú, Thạch Hưng Quý - con út nhà họ Thạch là một kẻ bất tài, không có đầu óc cũng chẳng có sức lực, điểm công kiếm được quanh năm suốt tháng còn không nhiều bằng một cậu nhóc mười một mười hai tuổi.
Chỉ có vậy, ông bà cụ Thạch còn đối xử với con trai út rất tốt, ngoài việc Thạch Hưng Quý là con trai út ra, còn có một nguyên nhân nữa, đó chính là ông ta và vợ ông ta Lý Quế Yến sinh ra Thạch Đại Bảo, chỉ có duy nhất một đứa trẻ này.
Đều nói con trai út, cháu trai đích tôn là mạng sống của bà nội. Nhà Thạch Hưng Quý hội tụ đủ cả.
Thêm vào đó bà Thạch là một người cực kỳ trọng nam khinh nữ, con trai cả có tương lai đến đâu nhưng không có con trai thì có ích gì?!
Sau khi Thạch Hưng Phú qua đời, tiền bồi thường của nhà máy còn bị bà Thạch làm ầm ĩ đòi lấy hết, một xu cũng không muốn để lại cho ba mẹ con.
Cuối cùng là vợ của Thạch Hưng Phú, Điền Hồng Quyên lấy cái chết ra uy hiếp, thêm vào đó là sự hòa giải của đại đội và nhà máy mới giữ lại được một nửa.
Mục Miên nhìn về phía Tào Xuân Phượng, hỏi: “Người bị đánh là Thạch Tiểu Liên sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tào Xuân Phượng gật đầu: “Chính là con bé đó, nghe nói là thấy con bé nhặt được trứng gà rừng, Thạch Đại Bảo muốn cướp, con bé Tiểu Liên không cho, vậy là thằng nhóc ranh con đó đánh người ta.”
Mục Miên nhíu mày: “Nghiêm trọng không?”
Tào Xuân Phượng thở dài: “Sao không nghiêm trọng, máu chảy đầy ra! Con bé ngất xỉu tại chỗ, được cõng đến chỗ ông Lý, cả Quế Chi và đội trưởng đều bị làm phiền, mọi người ở nhà không nghe thấy gì sao?”
Ông Lý là thầy lang của đại đội bọn họ, trình độ không cao nhưng những việc như say nắng hay cầm máu thì vẫn có thể chữa được.
Mục Miên lắc đầu, tối hôm qua dì út và chị họ của cô ở nhà cô, chỉ lo nói chuyện, không để ý xem hàng xóm có động tĩnh gì không.
Có bà cụ hỏi: “Cuối cùng xử lý thế nào?”
Tào Xuân Phượng: “Còn có thể xử lý thế nào, bồi thường tiền thôi.”
Bà Lý tặc lưỡi một cái: “Bà già Thạch Xuân Thảo keo kiệt đó mà chịu sao?”
Trong mắt bà già đó, tất cả những thứ tốt đều nên dành cho cháu trai bà ta, bồi thường tiền cho đứa cháu gái mà bà ta không ưa, chẳng khác nào cắt thịt bà ta cả!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro