Thập Niên 60: Xuyên Thành Em Dâu Boss Phản Diện
Chương 48
Nguyệt Bán Tường Vi
2024-09-04 01:04:18
Hoàn cảnh trong phòng hơi tối nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tầm nhìn của Tô Tây, cô thoáng nhìn thấy hai người đàn ông đang nằm sát tường, một trong số đó là anh nhỏ của cô đã hơn nửa năm không gặp.
Tô Tây không thèm chào hỏi những người khác trong phòng đã sải bước đi tới chỗ Tịch Ngạn Nam, ngồi xổm xuống, vừa kiểm tra vết thương, vừa hỏi: “Anh nhỏ, sao anh lại ở đây? Đang làm nhiệm vụ hả? Anh không phải mới tốt nghiệp sao?”
Vết thương của Tịch Ngạn Nam thực sự không quá nghiêm trọng, cánh tay của anh ta bị một viên đạn làm trầy da, không may là nơi viên đạn sượt qua lại là động mạch bên trong cánh tay, nếu không có nhân viên chuyên nghiệp thì rất khó cầm máu.
Đôi môi của Tịch Ngạn Nam tái nhợt, như thể anh ta đã mất quá nhiều máu, bàn tay còn nguyên vẹn yếu ớt chỉ vào người đàn ông đã bất tỉnh nằm trong người mình nói: “Khoan hỏi những câu hỏi này, em xem cho Vương Khôn đi, anh bị thương không nặng, em cứu cậu ta trước, đùi và bả vai cậu ta đều bị trúng đạn.”
Tất nhiên Tô Tây biết phải cứu ai trước, nhưng cô không có đủ đồ y tế trong tay, vừa định nói thì Tạ Trăn dường như biết cô cần gì, liền lấy một chiếc ba lô rồi ngồi xổm bên cạnh Tô Tây mở ra.
Trong đó chất đầy dụng cụ phẫu thuật thông dụng cùng thuốc men, Tô Tây cầm lên, gây mê cơ bản, cầm máu, khử trùng các loại đều có.
Tô Tây bị sốc, không giống như đời sau, những sản phẩm y tế này rất khó kiếm, mấy người lên đường thực hiện một nhiệm vụ còn mang theo rất nhiều loại thuốc, hiển nhiên đã lường trước được sự nguy hiểm của nhiệm vụ.
Nghĩ đến đây, Tô Tây mím đôi môi đỏ tươi, không hỏi thêm câu nào, dù sao cũng là quân nhân, cô biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi.
Tô Tây hít một hơi thật sâu, lập tức phân phó: “Nơi này không đủ điều kiện, cho dù gấp rút phẫu thuật, nhưng sau khi phẫu thuật vẫn có nguy cơ, đầu tiên ánh sáng không đủ, mọi người cũng nên tìm biện pháp đun nước nóng, sau đó dùng cồn sát trùng dao mổ, quan trọng nhất là đặt người này ở nơi sạch sẽ, nằm trên đất lấy viên đạn ra rất dễ bị nhiễm trùng.”
Nếu không phải cô mang một chai rượu đào nhỏ, cô căn bản không dám phẫu thuật cho người ta trong một hoàn cảnh như vậy.
Nói xong, cô cởi bỏ miếng gạc tạm thời đang buộc trên cánh tay Tịch Ngạn Nam để cầm máu, nói: “Anh nhỏ, em cầm máu cho anh trước, anh đừng từ chối, mấy phút là xong thôi, đến lúc nào anh cầm máu xong thì bọn họ vừa vặn chuẩn bị tốt, sau đó phẫu thuật cho anh ta.”
Những lời này vừa nói ra, Tịch Ngạn Nam vốn muốn từ chối nhưng lại nuốt lời vào cổ họng, trong giọng điệu mang theo mong đợi nói: “Tây Tây, Vương Khôn không sao chứ?”
Tô Tây trợn mắt nhìn anh nhỏ không lo cho bản thân mà chỉ biết nghĩ đến người khác: “Anh xem thường ai đấy? Anh tưởng năm nào em gái ngồi không cũng đạt hạng nhất à? Yên tâm đi, em mới nhìn vết thương rồi, một tháng nữa là có thể tung tăng nhảy nhót.”
Trong khi nói, cô đã tìm thấy kinh mạch bị thương của anh nhỏ, bắt đầu nhanh chóng khâu lại.
Sau khi khâu xong, khi băng bó vết thương, cô thấm ướt miếng gạc bằng rượu bồ đào mà cô mang theo rồi quấn lên vết thương.
Những người không hiểu về rượu đào chỉ thấy Tô Tây điên rồi, sao có thể rưới rượu trái cây lên vết thương.
Tô Tây không thèm chào hỏi những người khác trong phòng đã sải bước đi tới chỗ Tịch Ngạn Nam, ngồi xổm xuống, vừa kiểm tra vết thương, vừa hỏi: “Anh nhỏ, sao anh lại ở đây? Đang làm nhiệm vụ hả? Anh không phải mới tốt nghiệp sao?”
Vết thương của Tịch Ngạn Nam thực sự không quá nghiêm trọng, cánh tay của anh ta bị một viên đạn làm trầy da, không may là nơi viên đạn sượt qua lại là động mạch bên trong cánh tay, nếu không có nhân viên chuyên nghiệp thì rất khó cầm máu.
Đôi môi của Tịch Ngạn Nam tái nhợt, như thể anh ta đã mất quá nhiều máu, bàn tay còn nguyên vẹn yếu ớt chỉ vào người đàn ông đã bất tỉnh nằm trong người mình nói: “Khoan hỏi những câu hỏi này, em xem cho Vương Khôn đi, anh bị thương không nặng, em cứu cậu ta trước, đùi và bả vai cậu ta đều bị trúng đạn.”
Tất nhiên Tô Tây biết phải cứu ai trước, nhưng cô không có đủ đồ y tế trong tay, vừa định nói thì Tạ Trăn dường như biết cô cần gì, liền lấy một chiếc ba lô rồi ngồi xổm bên cạnh Tô Tây mở ra.
Trong đó chất đầy dụng cụ phẫu thuật thông dụng cùng thuốc men, Tô Tây cầm lên, gây mê cơ bản, cầm máu, khử trùng các loại đều có.
Tô Tây bị sốc, không giống như đời sau, những sản phẩm y tế này rất khó kiếm, mấy người lên đường thực hiện một nhiệm vụ còn mang theo rất nhiều loại thuốc, hiển nhiên đã lường trước được sự nguy hiểm của nhiệm vụ.
Nghĩ đến đây, Tô Tây mím đôi môi đỏ tươi, không hỏi thêm câu nào, dù sao cũng là quân nhân, cô biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Tây hít một hơi thật sâu, lập tức phân phó: “Nơi này không đủ điều kiện, cho dù gấp rút phẫu thuật, nhưng sau khi phẫu thuật vẫn có nguy cơ, đầu tiên ánh sáng không đủ, mọi người cũng nên tìm biện pháp đun nước nóng, sau đó dùng cồn sát trùng dao mổ, quan trọng nhất là đặt người này ở nơi sạch sẽ, nằm trên đất lấy viên đạn ra rất dễ bị nhiễm trùng.”
Nếu không phải cô mang một chai rượu đào nhỏ, cô căn bản không dám phẫu thuật cho người ta trong một hoàn cảnh như vậy.
Nói xong, cô cởi bỏ miếng gạc tạm thời đang buộc trên cánh tay Tịch Ngạn Nam để cầm máu, nói: “Anh nhỏ, em cầm máu cho anh trước, anh đừng từ chối, mấy phút là xong thôi, đến lúc nào anh cầm máu xong thì bọn họ vừa vặn chuẩn bị tốt, sau đó phẫu thuật cho anh ta.”
Những lời này vừa nói ra, Tịch Ngạn Nam vốn muốn từ chối nhưng lại nuốt lời vào cổ họng, trong giọng điệu mang theo mong đợi nói: “Tây Tây, Vương Khôn không sao chứ?”
Tô Tây trợn mắt nhìn anh nhỏ không lo cho bản thân mà chỉ biết nghĩ đến người khác: “Anh xem thường ai đấy? Anh tưởng năm nào em gái ngồi không cũng đạt hạng nhất à? Yên tâm đi, em mới nhìn vết thương rồi, một tháng nữa là có thể tung tăng nhảy nhót.”
Trong khi nói, cô đã tìm thấy kinh mạch bị thương của anh nhỏ, bắt đầu nhanh chóng khâu lại.
Sau khi khâu xong, khi băng bó vết thương, cô thấm ướt miếng gạc bằng rượu bồ đào mà cô mang theo rồi quấn lên vết thương.
Những người không hiểu về rượu đào chỉ thấy Tô Tây điên rồi, sao có thể rưới rượu trái cây lên vết thương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro