[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 15
2024-11-20 09:31:26
Nghĩ đến đây, trong lòng Tôn Cẩn dâng lên một tia cảm động. Không phải cảm động vì bà mẹ chồng hời hợt kia, mà là cảm động vì tấm lòng hiếu thảo của con trai mình.
[Hu hu hu, cục cưng nhà mình thật là tốt quá đi. Bà nội không cho mình ăn, còn dặn dò bọn trẻ đừng nói cho mình biết. Thế mà nó vẫn lén lút lấy ra, cho mình ăn chung, hu hu hu... Con trai ngoan của mẹ, con thật sự là quá tốt rồi.]
Thế Xuân hiếm khi đỏ mặt, nhất là lời khen "con trai ngoan của mẹ", khiến cậu bất giác ưỡn ngực thẳng lưng.
Trong lòng cậu, Tôn Cẩn nói như vậy là thật sự xem cậu như con trai. Hoàn toàn không nghĩ đến đây chỉ là một câu nói đùa.
Cả nhà năm người ngồi xuống, ăn một bữa cơm thật ngon lành. Ai nấy đều ăn đến mức mỡ màng hai bên mép.
Thế Hạ thì càng trực tiếp hơn, đến lúc chỉ còn lại một chút, còn thè lưỡi liếm sạch sẽ nước canh còn sót lại trên thành bát.
Tôn Cẩn không hề nghi ngờ miếng thịt này là do con trai cả làm. Dù sao thì cậu còn nhỏ như vậy, làm sao có thể có tay nghề nấu nướng này chứ.
"Ợ..."
Tôn Cẩn bất giác ợ một cái no nê:
[Ngon quá đi, giá mà có thêm chút bánh ngọt tráng miệng hay hoa quả gì đó thì tốt biết mấy.]
Ba đứa nhỏ đều nhận được tâm nguyện của mẹ, nôn nóng chờ đợi hệ thống giao nhiệm vụ mới cho mình. Quả nhiên, mỗi đứa đều nhận được một cái.
Thế Xuân vì món thịt kho tàu được khen ngợi, hơn nữa còn dò xét được nhiệm vụ mẹ muốn ăn đồ ngọt, vì vậy đã nhận được một phần nguyên liệu làm bánh bông lan.
Đồng thời mở khóa được cửa hàng điểm hảo cảm, lần này nhận được 10 điểm hảo cảm của mẹ. Nguyên liệu nhận được trước đó đều có thể mua được trong cửa hàng bằng điểm hảo cảm.
Tuy Thế Xuân không được học hành nhiều, nhưng vẫn nhận biết được con số. Nhìn thấy nguyên liệu làm món thịt kho tàu Đông Pha ghi là 5.
Điều này cũng có nghĩa là, điểm hảo cảm nhận được từ việc mẹ ăn một bữa thịt kho tàu đủ để mua nguyên liệu cho hai bữa.
Thế Hạ cũng mở khóa được cửa hàng điểm hảo cảm, đồ của cậu ấy còn nhiều hơn cả anh cả, nhưng giá cả lại đắt hơn, đủ thứ linh tinh đều có.
Nhưng cậu hai không biết chữ, chỉ có thể tìm thấy gạo và sữa bột đã từng nhìn thấy trước đó. Hiện tại cậu ấy có 30 điểm hảo cảm, nhưng chỉ đủ mua 30 cân gạo.
Điều đáng ghét nhất là... cậu ấy không nhận ra được con số, không biết là có ý nghĩa gì.
Thế Thu thì rất trực tiếp. Bởi vì mẹ muốn ăn hoa quả, nông trại của cô bé đã giao nhiệm vụ, nếu như nguyện vọng của mẹ được thỏa mãn, cô bé sẽ nhận được một giếng linh tuyền.
Cô bé không biết linh tuyền là cái gì có tác dụng gì, nhưng trong tiềm thức cảm thấy là thứ tốt.
Thế Thu có chút bồn chồn, cô bé muốn trực tiếp lấy táo ra cho mẹ ăn. Nông trại nói cho cô bé 5 cân táo, kết quả chỉ cho 5 quả. Tuy rằng mỗi quả đều rất to, nhưng Thế Thu nhìn thấy táo mà bà nội mua, một cân có rất nhiều quả cơ mà!
[Hu hu hu, cục cưng nhà mình thật là tốt quá đi. Bà nội không cho mình ăn, còn dặn dò bọn trẻ đừng nói cho mình biết. Thế mà nó vẫn lén lút lấy ra, cho mình ăn chung, hu hu hu... Con trai ngoan của mẹ, con thật sự là quá tốt rồi.]
Thế Xuân hiếm khi đỏ mặt, nhất là lời khen "con trai ngoan của mẹ", khiến cậu bất giác ưỡn ngực thẳng lưng.
Trong lòng cậu, Tôn Cẩn nói như vậy là thật sự xem cậu như con trai. Hoàn toàn không nghĩ đến đây chỉ là một câu nói đùa.
Cả nhà năm người ngồi xuống, ăn một bữa cơm thật ngon lành. Ai nấy đều ăn đến mức mỡ màng hai bên mép.
Thế Hạ thì càng trực tiếp hơn, đến lúc chỉ còn lại một chút, còn thè lưỡi liếm sạch sẽ nước canh còn sót lại trên thành bát.
Tôn Cẩn không hề nghi ngờ miếng thịt này là do con trai cả làm. Dù sao thì cậu còn nhỏ như vậy, làm sao có thể có tay nghề nấu nướng này chứ.
"Ợ..."
Tôn Cẩn bất giác ợ một cái no nê:
[Ngon quá đi, giá mà có thêm chút bánh ngọt tráng miệng hay hoa quả gì đó thì tốt biết mấy.]
Ba đứa nhỏ đều nhận được tâm nguyện của mẹ, nôn nóng chờ đợi hệ thống giao nhiệm vụ mới cho mình. Quả nhiên, mỗi đứa đều nhận được một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế Xuân vì món thịt kho tàu được khen ngợi, hơn nữa còn dò xét được nhiệm vụ mẹ muốn ăn đồ ngọt, vì vậy đã nhận được một phần nguyên liệu làm bánh bông lan.
Đồng thời mở khóa được cửa hàng điểm hảo cảm, lần này nhận được 10 điểm hảo cảm của mẹ. Nguyên liệu nhận được trước đó đều có thể mua được trong cửa hàng bằng điểm hảo cảm.
Tuy Thế Xuân không được học hành nhiều, nhưng vẫn nhận biết được con số. Nhìn thấy nguyên liệu làm món thịt kho tàu Đông Pha ghi là 5.
Điều này cũng có nghĩa là, điểm hảo cảm nhận được từ việc mẹ ăn một bữa thịt kho tàu đủ để mua nguyên liệu cho hai bữa.
Thế Hạ cũng mở khóa được cửa hàng điểm hảo cảm, đồ của cậu ấy còn nhiều hơn cả anh cả, nhưng giá cả lại đắt hơn, đủ thứ linh tinh đều có.
Nhưng cậu hai không biết chữ, chỉ có thể tìm thấy gạo và sữa bột đã từng nhìn thấy trước đó. Hiện tại cậu ấy có 30 điểm hảo cảm, nhưng chỉ đủ mua 30 cân gạo.
Điều đáng ghét nhất là... cậu ấy không nhận ra được con số, không biết là có ý nghĩa gì.
Thế Thu thì rất trực tiếp. Bởi vì mẹ muốn ăn hoa quả, nông trại của cô bé đã giao nhiệm vụ, nếu như nguyện vọng của mẹ được thỏa mãn, cô bé sẽ nhận được một giếng linh tuyền.
Cô bé không biết linh tuyền là cái gì có tác dụng gì, nhưng trong tiềm thức cảm thấy là thứ tốt.
Thế Thu có chút bồn chồn, cô bé muốn trực tiếp lấy táo ra cho mẹ ăn. Nông trại nói cho cô bé 5 cân táo, kết quả chỉ cho 5 quả. Tuy rằng mỗi quả đều rất to, nhưng Thế Thu nhìn thấy táo mà bà nội mua, một cân có rất nhiều quả cơ mà!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro