[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 17
2024-11-20 09:31:26
Ba đứa nhìn nhau, vẻ mặt không vui của Thế Hạ biến mất, thay vào đó là đôi mắt đỏ hoe. Cậu bé mím môi, không quay đầu lại đi ra khỏi nhà chính, vào bếp lấy bát.
Cậu bé bưng bốn cái bát quay lại, ngẩng đầu nói với mẹ kế: “Uống hết, chúng con đều uống.”
Bốn cái bát, ba đứa chúng nó mỗi đứa một cái, mẹ kế cũng có.
Thế Hạ rất tự hào, bởi vì sữa bột là do hệ thống của cậu lấy ra.
Tôn Cẩn nhìn bộ dạng của đứa con trai thứ hai, còn tưởng rằng đứa thứ hai đang tự hào vì mình nhanh nhẹn hơn anh trai và em gái. Cô một tay bế đứa út, một tay xoa đầu đứa thứ hai: “Hạ Tử giỏi quá.”
Cô đưa đứa út cho đứa lớn bế. Đứa út dường như ngửi thấy mùi sữa, khua tay múa chân muốn xuống.
Đứa lớn vội vàng ôm chặt đứa út vào lòng, sau đó nhận lấy sữa bột từ tay Tôn Cẩn, thổi nguội rồi đút cho đứa út từng ngụm một.
Đứa út há to miệng, phát ra tiếng “a a”, vội vàng uống ừng ực. Chẳng mấy chốc, đã uống hết hơn nửa bát sữa bột còn ợ một cái.
Thấy nó như vậy, ba đứa nhỏ đều nở nụ cười trên môi. Tôn Cẩn uống hết phần sữa bột của mình trước, sau đó vội vàng đổi ca với đứa lớn, để đứa lớn đi uống.
Con gái thứ ba đợi mọi người uống xong liền bưng bát đi rửa. Một lúc sau đi vào, trên tay vậy mà lại cầm một quả táo tây to.
Tôn Cẩn kinh ngạc đến mức mắt tròn xoe. Cô theo bản năng hỏi: “Đây, đây cũng là bà nội các con cho sao?”
Thế Thu cầu cứu nhìn về phía anh cả. Thế Xuân cắn răng: “Vâng, đều là bà nội cho ạ!”
Thật không ngờ, bà mẹ chồng này của cô người cũng tốt thật đấy.
Tôn Cẩn cầm quả táo đi vào bếp lấy dao bổ quả táo thành bốn phần. Lúc bổ táo, cô ngửi thấy mùi thịt trong bếp.
Xét cho cùng đứa lớn buổi trưa vừa mới làm thịt kho tàu, lúc này mùi vị vẫn chưa tan hết. Nhưng Tôn Cẩn vô tư chỉ cho rằng là vừa rồi đứa lớn hâm nóng thịt kho tàu nên mới có mùi vị lưu lại.
Cô cắt táo xong thì bưng ra nhà chính, rồi chia cho mỗi người một miếng ăn. Tôn Cẩn vốn định xem có nên chia cho Tiểu Đông một miếng nhỏ không. Nhưng lại nghĩ hôm nay nó đã uống sữa bột rồi, ăn nhiều quá cũng không tốt, nên thôi.
Không nói gì khác, quả táo này ngon thật.
Tôn Cẩn vừa ăn táo vừa cảm khái, cũng có thể là vì lâu lắm rồi không được ăn hoa quả. Xét cho cùng, sản lượng hoa quả thời đại này thấp như vậy. Lại cộng thêm kỹ thuật nông nghiệp không phát triển như hiện đại, nên hoa quả thời này đều là thứ cực kỳ đắt đỏ.
Quả dại ở quê thì không đáng tiền, nhưng cũng chẳng ngon lành gì.
Quả táo này thì khác, không chỉ to, mỗi quả nặng gần cân, mà ăn còn giòn ngọt vô cùng. Cắn một miếng, thịt quả xốp xốp tràn vào miệng, ứa ra một tầng nước. Thời tiết nóng nực này ăn quả vừa giải nhiệt lại vừa giải khát.
Bà nội bọn họ thật là hào phóng, cho quả táo ngon như vậy.
Không chỉ Tôn Cẩn thấy ngon, mà ba đứa nhỏ cũng thấy ngon vô cùng. Lúc trước nhìn thấy Thế Thu làm táo nghiền cho Tiểu Đông ăn, chúng nó đã thèm chảy nước miếng rồi.
Cậu bé bưng bốn cái bát quay lại, ngẩng đầu nói với mẹ kế: “Uống hết, chúng con đều uống.”
Bốn cái bát, ba đứa chúng nó mỗi đứa một cái, mẹ kế cũng có.
Thế Hạ rất tự hào, bởi vì sữa bột là do hệ thống của cậu lấy ra.
Tôn Cẩn nhìn bộ dạng của đứa con trai thứ hai, còn tưởng rằng đứa thứ hai đang tự hào vì mình nhanh nhẹn hơn anh trai và em gái. Cô một tay bế đứa út, một tay xoa đầu đứa thứ hai: “Hạ Tử giỏi quá.”
Cô đưa đứa út cho đứa lớn bế. Đứa út dường như ngửi thấy mùi sữa, khua tay múa chân muốn xuống.
Đứa lớn vội vàng ôm chặt đứa út vào lòng, sau đó nhận lấy sữa bột từ tay Tôn Cẩn, thổi nguội rồi đút cho đứa út từng ngụm một.
Đứa út há to miệng, phát ra tiếng “a a”, vội vàng uống ừng ực. Chẳng mấy chốc, đã uống hết hơn nửa bát sữa bột còn ợ một cái.
Thấy nó như vậy, ba đứa nhỏ đều nở nụ cười trên môi. Tôn Cẩn uống hết phần sữa bột của mình trước, sau đó vội vàng đổi ca với đứa lớn, để đứa lớn đi uống.
Con gái thứ ba đợi mọi người uống xong liền bưng bát đi rửa. Một lúc sau đi vào, trên tay vậy mà lại cầm một quả táo tây to.
Tôn Cẩn kinh ngạc đến mức mắt tròn xoe. Cô theo bản năng hỏi: “Đây, đây cũng là bà nội các con cho sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế Thu cầu cứu nhìn về phía anh cả. Thế Xuân cắn răng: “Vâng, đều là bà nội cho ạ!”
Thật không ngờ, bà mẹ chồng này của cô người cũng tốt thật đấy.
Tôn Cẩn cầm quả táo đi vào bếp lấy dao bổ quả táo thành bốn phần. Lúc bổ táo, cô ngửi thấy mùi thịt trong bếp.
Xét cho cùng đứa lớn buổi trưa vừa mới làm thịt kho tàu, lúc này mùi vị vẫn chưa tan hết. Nhưng Tôn Cẩn vô tư chỉ cho rằng là vừa rồi đứa lớn hâm nóng thịt kho tàu nên mới có mùi vị lưu lại.
Cô cắt táo xong thì bưng ra nhà chính, rồi chia cho mỗi người một miếng ăn. Tôn Cẩn vốn định xem có nên chia cho Tiểu Đông một miếng nhỏ không. Nhưng lại nghĩ hôm nay nó đã uống sữa bột rồi, ăn nhiều quá cũng không tốt, nên thôi.
Không nói gì khác, quả táo này ngon thật.
Tôn Cẩn vừa ăn táo vừa cảm khái, cũng có thể là vì lâu lắm rồi không được ăn hoa quả. Xét cho cùng, sản lượng hoa quả thời đại này thấp như vậy. Lại cộng thêm kỹ thuật nông nghiệp không phát triển như hiện đại, nên hoa quả thời này đều là thứ cực kỳ đắt đỏ.
Quả dại ở quê thì không đáng tiền, nhưng cũng chẳng ngon lành gì.
Quả táo này thì khác, không chỉ to, mỗi quả nặng gần cân, mà ăn còn giòn ngọt vô cùng. Cắn một miếng, thịt quả xốp xốp tràn vào miệng, ứa ra một tầng nước. Thời tiết nóng nực này ăn quả vừa giải nhiệt lại vừa giải khát.
Bà nội bọn họ thật là hào phóng, cho quả táo ngon như vậy.
Không chỉ Tôn Cẩn thấy ngon, mà ba đứa nhỏ cũng thấy ngon vô cùng. Lúc trước nhìn thấy Thế Thu làm táo nghiền cho Tiểu Đông ăn, chúng nó đã thèm chảy nước miếng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro