[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 19
2024-11-20 09:31:26
Tuy vậy, dù có soi mói kỹ càng đến đâu, Tôn Cẩn vẫn chẳng phát hiện ra điều gì bất thường.
Ba đứa nhóc trong nhà suốt ngày quẩn quanh trước mặt, trừ những lúc cô đi làm, còn lại thì làm gì cũng lọt vào mắt cô hết. Mà đã nói là lúc cô đi làm rồi thì Thế Xuân cũng đi theo phụ giúp, con bé thứ ba ở nhà trông em. Đứa thứ ba và bé út thì còn quá bé, chắc chắn là chẳng làm nên trò trống gì được rồi.
Ban đầu, cô còn bán tín bán nghi không biết phải chăng ông chồng hờ của mình đã để lại ít tiền cho bọn trẻ? Thế nhưng nếu có tiền thật, thì cũng đâu có chỗ nào để mua những thứ này.
Sau đó, cô lại chuyển hướng sang một giả thuyết khác, có khi nào là có người tốt bụng nào đó đem đồ ăn đến cho bọn nhỏ? Nhưng mà thời buổi khó khăn thế này, người người nhà nhà đều thiếu ăn, thì ai hơi đâu mà làm chuyện bao đồng như vậy chứ?
Cẩn thận hơn vẫn tốt hơn. Tôn Cẩn lại lo ba đứa con - những nhân vật phản diện tương lai của chúng ta, lại lén lút ra ngoài ăn cắp ăn trộm. Vậy nên cô đã cố ý xin nghỉ một hôm để ở nhà giám sát, nhưng mà cô lại chẳng thấy bọn trẻ có động tĩnh gì đáng ngờ cả.
Theo lý mà nói, nhà có đồ ăn ngon, thì phải là chuyện đáng mừng. An phận thủ thường mà hưởng thụ thôi, cần gì phải bận tâm nhiều như vậy?
Nhưng mà, chính sự kỳ lạ bất thường này cứ như cái xương gà mắc ngang họng, khiến cho Tôn Cẩn luôn có cảm giác bất an, nghi ngờ.
Cô cũng đã nhiều lần định bụng sẽ hỏi Thế Thu đứa nhỏ, rốt cuộc thì số đồ ăn này có nguồn gốc từ đâu. Thế nhưng đáp án nhận được chỉ là những lời khẳng định chắc nịch từ bọn trẻ, rằng đồ ăn là do bà nội cho.
Nếu mà cứ thế hùng hổ chạy qua nhà mẹ chồng chất vấn, thì chẳng phải sẽ làm tổn thương đến trái tim non nớt của ba đứa trẻ sao?
Vốn dĩ Tôn Cẩn cũng đâu có nuôi dưỡng tham vọng cao cả gì cho cam, cái kiểu như là giải cứu nhân vật phản diện khỏi con đường tội lỗi. Nhưng cô cũng đâu thể nào tự tay đẩy nhanh quá trình “hắc hóa” của bọn nhỏ được?
Chính vì chuyện này mà cả ngày hôm ấy, Tôn Cẩn cứ như người mất hồn, lúc nào cũng như đang suy nghĩ điều gì đó. Ngay cả khi ngồi ăn cơm, đầu óc cô cũng để đi chơi đâu mất. Thành thử ra mâm cơm ngày càng thịnh soạn, vậy mà Tôn Cẩn lại chẳng thể nào nuốt trôi được.
【Rốt cuộc thì số đồ đạc này, nó từ đâu mà ra? Muốn moi được thông tin từ mấy đứa nhỏ thì phải làm sao đây?】
Tôn Cẩn vừa ăn cơm, vừa đưa đũa gắp một miếng thịt kho tàu. Vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu lại thêm phần hoang mang, rối rắm.
Chỉ là cô không hề phát hiện ra rằng, khi mà tâm trí cô đang rối bời với hàng tá câu hỏi vì nguồn gốc của số đồ ăn thì ba đứa nhóc trước mặt cũng đang trong tình trạng “bát cơm trên tay bỗng dưng nặng trĩu”, chả thiết ăn uống gì.
Bởi vì tâm trí của mẹ kế cứ như gió lúc trong lúc đục,khiến cho bọn nhỏ thật sự là không thể nào nuốt nổi nữa.
Trong lòng mỗi đứa trẻ đều có chung một nỗi băn khoăn thầm kín: Lỡ như mẹ kế thật sự hỏi, thì bọn chúng nên trả lời thế nào đây?
Ba đứa nhóc trong nhà suốt ngày quẩn quanh trước mặt, trừ những lúc cô đi làm, còn lại thì làm gì cũng lọt vào mắt cô hết. Mà đã nói là lúc cô đi làm rồi thì Thế Xuân cũng đi theo phụ giúp, con bé thứ ba ở nhà trông em. Đứa thứ ba và bé út thì còn quá bé, chắc chắn là chẳng làm nên trò trống gì được rồi.
Ban đầu, cô còn bán tín bán nghi không biết phải chăng ông chồng hờ của mình đã để lại ít tiền cho bọn trẻ? Thế nhưng nếu có tiền thật, thì cũng đâu có chỗ nào để mua những thứ này.
Sau đó, cô lại chuyển hướng sang một giả thuyết khác, có khi nào là có người tốt bụng nào đó đem đồ ăn đến cho bọn nhỏ? Nhưng mà thời buổi khó khăn thế này, người người nhà nhà đều thiếu ăn, thì ai hơi đâu mà làm chuyện bao đồng như vậy chứ?
Cẩn thận hơn vẫn tốt hơn. Tôn Cẩn lại lo ba đứa con - những nhân vật phản diện tương lai của chúng ta, lại lén lút ra ngoài ăn cắp ăn trộm. Vậy nên cô đã cố ý xin nghỉ một hôm để ở nhà giám sát, nhưng mà cô lại chẳng thấy bọn trẻ có động tĩnh gì đáng ngờ cả.
Theo lý mà nói, nhà có đồ ăn ngon, thì phải là chuyện đáng mừng. An phận thủ thường mà hưởng thụ thôi, cần gì phải bận tâm nhiều như vậy?
Nhưng mà, chính sự kỳ lạ bất thường này cứ như cái xương gà mắc ngang họng, khiến cho Tôn Cẩn luôn có cảm giác bất an, nghi ngờ.
Cô cũng đã nhiều lần định bụng sẽ hỏi Thế Thu đứa nhỏ, rốt cuộc thì số đồ ăn này có nguồn gốc từ đâu. Thế nhưng đáp án nhận được chỉ là những lời khẳng định chắc nịch từ bọn trẻ, rằng đồ ăn là do bà nội cho.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu mà cứ thế hùng hổ chạy qua nhà mẹ chồng chất vấn, thì chẳng phải sẽ làm tổn thương đến trái tim non nớt của ba đứa trẻ sao?
Vốn dĩ Tôn Cẩn cũng đâu có nuôi dưỡng tham vọng cao cả gì cho cam, cái kiểu như là giải cứu nhân vật phản diện khỏi con đường tội lỗi. Nhưng cô cũng đâu thể nào tự tay đẩy nhanh quá trình “hắc hóa” của bọn nhỏ được?
Chính vì chuyện này mà cả ngày hôm ấy, Tôn Cẩn cứ như người mất hồn, lúc nào cũng như đang suy nghĩ điều gì đó. Ngay cả khi ngồi ăn cơm, đầu óc cô cũng để đi chơi đâu mất. Thành thử ra mâm cơm ngày càng thịnh soạn, vậy mà Tôn Cẩn lại chẳng thể nào nuốt trôi được.
【Rốt cuộc thì số đồ đạc này, nó từ đâu mà ra? Muốn moi được thông tin từ mấy đứa nhỏ thì phải làm sao đây?】
Tôn Cẩn vừa ăn cơm, vừa đưa đũa gắp một miếng thịt kho tàu. Vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu lại thêm phần hoang mang, rối rắm.
Chỉ là cô không hề phát hiện ra rằng, khi mà tâm trí cô đang rối bời với hàng tá câu hỏi vì nguồn gốc của số đồ ăn thì ba đứa nhóc trước mặt cũng đang trong tình trạng “bát cơm trên tay bỗng dưng nặng trĩu”, chả thiết ăn uống gì.
Bởi vì tâm trí của mẹ kế cứ như gió lúc trong lúc đục,khiến cho bọn nhỏ thật sự là không thể nào nuốt nổi nữa.
Trong lòng mỗi đứa trẻ đều có chung một nỗi băn khoăn thầm kín: Lỡ như mẹ kế thật sự hỏi, thì bọn chúng nên trả lời thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro