Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng
Chương 13
Hoa Hạ Thanh Tửu
2024-11-08 21:19:21
Trần Hữu Phúc vui sướng đi vào báo cáo thành quả với vợ mình, chỉ là anh chưa kịp đến gần đã bị ghét bỏ.
“Anh nhanh đi rửa tay rửa chân, thay quần áo mới, mùi cá tanh như vậy kẻo làm hôi An Bảo.” Miêu Xuân Hoa nhíu mày vẫy tay đuổi người, An Bảo nhà cô thơm ngào ngạt không thể bị dính mùi thối được.
Cá sông nhiều bùn nên mùi tanh nặng, lúc Trần Hữu Phúc bắt cá không ngửi thấy, lúc này bị vợ ghét bỏ cũng không tức giận, tươi cười hớn hở đi rửa tay rửa chân rồi đổi một bộ quần áo mới, sau đó mới quay lại.
“Thật không nghĩ đến anh chỉ định ra bờ sông thử thời vận, nói không chừng có thể bắt được vài con cá nhỏ, không ngờ lại bắt được một con cá to, vẫn là nhờ phúc khí của An Bảo nhà chúng ta, chờ mẹ con ăn nhiều một chút thì con cũng được bồi bổ.”
Phòng ở của Trần gia không cách âm, nên Miêu Xuân Hoa đương nhiên nghe được động tĩnh ở bên ngoài, bởi vì vẫn tiếp tục được ăn ngon nên cô rất vui vẻ, nhưng vẫn thấp giọng cảnh cáo chồng mình: “Anh bớt nói những lời như vậy lại đi, miễn lại gây họa cho An Bảo nhà chúng ta, chỉ chúng ta biết là được.”
Trần Hữu Phúc nhìn con gái nhỏ đang mở đôi mắt to nhìn trái ngó phải, cười lên: “Anh biết rõ, không phải chỉ nói với em thôi sao. Bảo nhi à, con nhìn cái gì thế? Nhìn bên này xem nào, ta là cha con nha.”
Hiện tại, An Bảo có thể mơ hồ nhìn được dáng vẻ của người khác, khi ngón tay của Trần Hữu Phúc đưa đến gần một chút, cô có thể nhìn thấy ngón tay cha mình rất thô ráp, ánh mắt di chuyển qua lại thấy cha đang nói chuyện với mẹ, không khỏi lộ ra nụ cười không thấy răng.
Cô vui vẻ, buổi sáng nghe thấy cha thấp giọng nói với mẹ muốn đi ra bờ sông xem có thể bắt được vài con cá nhỏ để bồi bổ thân thể cho mẹ hay không, cô liền mong cha có thể bắt được một con cá lớn. Cá nhỏ làm sao có nhiều dinh dưỡng, vẫn là cá lớn bổ dưỡng hơn, không ngờ cha cô thật sự có thể bắt được cá lớn.
Cô lại nghĩ đến mấy ngày trước cha mình vừa ra cửa đã nhặt được một con gà rừng tự đâm đầu vào tường, nhờ đó mà kho lúa của cô cũng dồi dào hơn. Hôm nay, cha lại bắt được cá lớn, cô liền nghi ngờ đây là nhờ phúc vận của mình sao?
Thật ra, cô cũng không xác định được phúc vận rốt cuộc là gì? Sau hai sự việc vừa rồi cô cũng chỉ hoài nghi, vẫn chưa rõ ràng lắm, tiếp tục suy nghĩ cũng không có manh mối nên đành từ bỏ. Dù sao bây giờ cô cũng không chịu đói, bổ sung dinh dưỡng từ từ cũng tốt.
Trần Hữu Phúc cùng Miêu Xuân Hoa bị dáng vẻ tươi cười của An Bảo làm cho ngốc luôn rồi, quả thực rất đáng yêu “An Bảo nhà chúng ta cười, nhỏ như vậy đã biết cười, thật thông minh.”
“An Bảo cười lên thật đẹp, thật khiến người khác yêu thích.”
Hai vợ chồng chụm đầu vào nhau, bắt đầu khoe khoang về con gái mình, cảm thấy khen như thế nào cũng không đủ.
Đang nói chuyện thì Miêu Vân Anh từ bên ngoài đi vào: “Hai người các con lại gần sát An Bảo để làm gì, cẩn thận làm con bé bị nhột.” Sau đó bà bước đến ôm An Bảo lên.
Nghe giọng nói An Bảo liền biết bà nội cô đến, miệng nhỏ liền ngáp một cái.
“Mẹ, người xem An Bảo khi ngáp cũng thật đáng yêu, thật ngoan.”
“Đương nhiên, An Bảo nhà chúng ta đáng yêu nhất, có phải hay không tiểu An Bảo.” Giọng Miêu Vân Anh ngân lên, ngọt ngào như mật.
Nếu để những bà lão trong thôn thường cùng bà trò chuyện nghe thấy sẽ cảm thấy ngọt ngấy đến rụng răng.
An Bảo: Cô thật chịu không nổi những lời khen như thế này, vẫn là nên đi ngủ.
Cơn buồn ngủ ập đến, một đứa bé mới sinh như cô chịu không nổi đành ngủ mất.
Cá lớn thơm nức, khiến mấy đứa bé ở Trần gia thèm thuồng, trông mong nhìn vào nhà bếp. Trần Văn Phú đang lôi kéo ống quần mẹ hắn là Vương Tiểu Thảo, kêu to: “Mẹ ơi, ăn cá, ăn thịt.”
Vương Tiểu Thảo đau lòng con trai nhất, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ăn gì mà ăn, không nhìn thấy cá này là hầm cho thím ba con sao, sao chúng ta có thể ăn?”
Mắt thấy Diêu Thúy Phân xoay người, cô ta liền duỗi chiếc đũa vào trong chậu gắp ra một đũa thịt cá, thổi thổi rồi đút vào trong miệng Trần Văn Phú. Trần Văn Phú theo bản năng “a” lên một tiếng, sau đó dùng sức che miệng lại rồi nuốt xuống. Cũng may là cá to, miếng thịt cá Vương Tiểu Thảo gắp cũng không có xương, nếu không chỉ nuốt xuống mà không nhai kỹ sẽ xảy ra chuyện.
Kỳ thật, Diêu Thúy Phân đã sớm nhìn ra tính toán của Vương Tiểu Thảo. Lúc trước hầm gà cô ta cũng muốn trộm gắp một miếng thịt, đáng tiếc mẹ chồng nhìn chằm chằm nên không thực hiện được. Tuy nhiên, trước kia nữa chỉ cần có thức ăn ngon cô ta đều trộm gắp cho Trần Văn Phú ăn.
Không phải Diêu Thúy Phân không đau lòng con trai mình, nhưng lại cảm thấy làm vậy không tốt. Hơn nữa, nếu để con mình nuốt như vậy bị bỏng càng không hay, nếu có xương cá càng nguy hiểm hơn.
Vương Tiểu Thảo cho con trai được điểm tốt, vẫn còn muốn tiếp tục, nhưng Diêu Thúy Phân lại không muốn để cô em dâu tiếp tục tật xấu này.
Thấy vậy, Vương Tiểu Thảo liền nói: “Chị dâu à, chị xem bọn Văn Quốc cũng rất thèm, thịt cá đã được hầm rất kỹ, chúng ta trộm đút cho bọn nhỏ mấy ngụm, nếu không đến nước hầm canh bọn nhỏ cũng không được húp.”
Trộm không được, cô ta liền nghĩ kéo Diêu Thúy Phân cùng nhau xuống nước. Dù sao lúc này mẹ chồng cũng đang ở phòng chú ba, khẳng định lại đi ôm con nhóc kia, thật không biết có gì mà lại hiếm lạ như vậy, dù gì mình cũng không thích con nhóc đó. Không nghĩ đến ngày sau cô ta lại bị vả mặt bôm bốp.
Diêu Thúy Phân không ngừng bận rộn: “Không cần, chờ trên bàn cơm cho bọn nhỏ ăn là được, chẳng lẽ mẹ lại không cho cháu ăn.”
“Cái này cũng không chắc.” Vương Tiểu Thảo bĩu môi, nghĩ đến mẹ chồng bất công thiên vị nhà chú ba, tròng mắt chuyển động, lại nói: “Chị dâu, trong nhà ba người con đều như nhau, chị nói tại sao mẹ lại ưu ái nhà chú ba như vậy, thật là quá đáng.”
Cô ta bất bình, tức giận nhất chính là không quen nhìn Miêu Xuân Hoa được hưởng những đãi ngộ tốt như vậy. Đặc biệt, ngay từ lần đầu tiên Vương Tiểu Thảo nhìn thấy Miêu Xuân Hoa liền không thích. Đều là con gái vì sao cô ấy là hoa mình là cỏ, đặc biệt nhà mẹ đẻ Miêu Xuân Hoa lại rất đau lòng cô ấy, càng khiến cô ta ghen tỵ đến đỏ mặt.
“Em dâu hai, nhanh tay lên một chút, buổi chiều còn phải làm việc, nên ăn cơm rồi còn phải nghỉ ngơi một chút.” Diêu Thúy Phân thầm nghĩ, mẹ chồng không phải hiếm lạ nhà chú ba mà là hiếm lạ An Bảo.
“Anh nhanh đi rửa tay rửa chân, thay quần áo mới, mùi cá tanh như vậy kẻo làm hôi An Bảo.” Miêu Xuân Hoa nhíu mày vẫy tay đuổi người, An Bảo nhà cô thơm ngào ngạt không thể bị dính mùi thối được.
Cá sông nhiều bùn nên mùi tanh nặng, lúc Trần Hữu Phúc bắt cá không ngửi thấy, lúc này bị vợ ghét bỏ cũng không tức giận, tươi cười hớn hở đi rửa tay rửa chân rồi đổi một bộ quần áo mới, sau đó mới quay lại.
“Thật không nghĩ đến anh chỉ định ra bờ sông thử thời vận, nói không chừng có thể bắt được vài con cá nhỏ, không ngờ lại bắt được một con cá to, vẫn là nhờ phúc khí của An Bảo nhà chúng ta, chờ mẹ con ăn nhiều một chút thì con cũng được bồi bổ.”
Phòng ở của Trần gia không cách âm, nên Miêu Xuân Hoa đương nhiên nghe được động tĩnh ở bên ngoài, bởi vì vẫn tiếp tục được ăn ngon nên cô rất vui vẻ, nhưng vẫn thấp giọng cảnh cáo chồng mình: “Anh bớt nói những lời như vậy lại đi, miễn lại gây họa cho An Bảo nhà chúng ta, chỉ chúng ta biết là được.”
Trần Hữu Phúc nhìn con gái nhỏ đang mở đôi mắt to nhìn trái ngó phải, cười lên: “Anh biết rõ, không phải chỉ nói với em thôi sao. Bảo nhi à, con nhìn cái gì thế? Nhìn bên này xem nào, ta là cha con nha.”
Hiện tại, An Bảo có thể mơ hồ nhìn được dáng vẻ của người khác, khi ngón tay của Trần Hữu Phúc đưa đến gần một chút, cô có thể nhìn thấy ngón tay cha mình rất thô ráp, ánh mắt di chuyển qua lại thấy cha đang nói chuyện với mẹ, không khỏi lộ ra nụ cười không thấy răng.
Cô vui vẻ, buổi sáng nghe thấy cha thấp giọng nói với mẹ muốn đi ra bờ sông xem có thể bắt được vài con cá nhỏ để bồi bổ thân thể cho mẹ hay không, cô liền mong cha có thể bắt được một con cá lớn. Cá nhỏ làm sao có nhiều dinh dưỡng, vẫn là cá lớn bổ dưỡng hơn, không ngờ cha cô thật sự có thể bắt được cá lớn.
Cô lại nghĩ đến mấy ngày trước cha mình vừa ra cửa đã nhặt được một con gà rừng tự đâm đầu vào tường, nhờ đó mà kho lúa của cô cũng dồi dào hơn. Hôm nay, cha lại bắt được cá lớn, cô liền nghi ngờ đây là nhờ phúc vận của mình sao?
Thật ra, cô cũng không xác định được phúc vận rốt cuộc là gì? Sau hai sự việc vừa rồi cô cũng chỉ hoài nghi, vẫn chưa rõ ràng lắm, tiếp tục suy nghĩ cũng không có manh mối nên đành từ bỏ. Dù sao bây giờ cô cũng không chịu đói, bổ sung dinh dưỡng từ từ cũng tốt.
Trần Hữu Phúc cùng Miêu Xuân Hoa bị dáng vẻ tươi cười của An Bảo làm cho ngốc luôn rồi, quả thực rất đáng yêu “An Bảo nhà chúng ta cười, nhỏ như vậy đã biết cười, thật thông minh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“An Bảo cười lên thật đẹp, thật khiến người khác yêu thích.”
Hai vợ chồng chụm đầu vào nhau, bắt đầu khoe khoang về con gái mình, cảm thấy khen như thế nào cũng không đủ.
Đang nói chuyện thì Miêu Vân Anh từ bên ngoài đi vào: “Hai người các con lại gần sát An Bảo để làm gì, cẩn thận làm con bé bị nhột.” Sau đó bà bước đến ôm An Bảo lên.
Nghe giọng nói An Bảo liền biết bà nội cô đến, miệng nhỏ liền ngáp một cái.
“Mẹ, người xem An Bảo khi ngáp cũng thật đáng yêu, thật ngoan.”
“Đương nhiên, An Bảo nhà chúng ta đáng yêu nhất, có phải hay không tiểu An Bảo.” Giọng Miêu Vân Anh ngân lên, ngọt ngào như mật.
Nếu để những bà lão trong thôn thường cùng bà trò chuyện nghe thấy sẽ cảm thấy ngọt ngấy đến rụng răng.
An Bảo: Cô thật chịu không nổi những lời khen như thế này, vẫn là nên đi ngủ.
Cơn buồn ngủ ập đến, một đứa bé mới sinh như cô chịu không nổi đành ngủ mất.
Cá lớn thơm nức, khiến mấy đứa bé ở Trần gia thèm thuồng, trông mong nhìn vào nhà bếp. Trần Văn Phú đang lôi kéo ống quần mẹ hắn là Vương Tiểu Thảo, kêu to: “Mẹ ơi, ăn cá, ăn thịt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Tiểu Thảo đau lòng con trai nhất, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ăn gì mà ăn, không nhìn thấy cá này là hầm cho thím ba con sao, sao chúng ta có thể ăn?”
Mắt thấy Diêu Thúy Phân xoay người, cô ta liền duỗi chiếc đũa vào trong chậu gắp ra một đũa thịt cá, thổi thổi rồi đút vào trong miệng Trần Văn Phú. Trần Văn Phú theo bản năng “a” lên một tiếng, sau đó dùng sức che miệng lại rồi nuốt xuống. Cũng may là cá to, miếng thịt cá Vương Tiểu Thảo gắp cũng không có xương, nếu không chỉ nuốt xuống mà không nhai kỹ sẽ xảy ra chuyện.
Kỳ thật, Diêu Thúy Phân đã sớm nhìn ra tính toán của Vương Tiểu Thảo. Lúc trước hầm gà cô ta cũng muốn trộm gắp một miếng thịt, đáng tiếc mẹ chồng nhìn chằm chằm nên không thực hiện được. Tuy nhiên, trước kia nữa chỉ cần có thức ăn ngon cô ta đều trộm gắp cho Trần Văn Phú ăn.
Không phải Diêu Thúy Phân không đau lòng con trai mình, nhưng lại cảm thấy làm vậy không tốt. Hơn nữa, nếu để con mình nuốt như vậy bị bỏng càng không hay, nếu có xương cá càng nguy hiểm hơn.
Vương Tiểu Thảo cho con trai được điểm tốt, vẫn còn muốn tiếp tục, nhưng Diêu Thúy Phân lại không muốn để cô em dâu tiếp tục tật xấu này.
Thấy vậy, Vương Tiểu Thảo liền nói: “Chị dâu à, chị xem bọn Văn Quốc cũng rất thèm, thịt cá đã được hầm rất kỹ, chúng ta trộm đút cho bọn nhỏ mấy ngụm, nếu không đến nước hầm canh bọn nhỏ cũng không được húp.”
Trộm không được, cô ta liền nghĩ kéo Diêu Thúy Phân cùng nhau xuống nước. Dù sao lúc này mẹ chồng cũng đang ở phòng chú ba, khẳng định lại đi ôm con nhóc kia, thật không biết có gì mà lại hiếm lạ như vậy, dù gì mình cũng không thích con nhóc đó. Không nghĩ đến ngày sau cô ta lại bị vả mặt bôm bốp.
Diêu Thúy Phân không ngừng bận rộn: “Không cần, chờ trên bàn cơm cho bọn nhỏ ăn là được, chẳng lẽ mẹ lại không cho cháu ăn.”
“Cái này cũng không chắc.” Vương Tiểu Thảo bĩu môi, nghĩ đến mẹ chồng bất công thiên vị nhà chú ba, tròng mắt chuyển động, lại nói: “Chị dâu, trong nhà ba người con đều như nhau, chị nói tại sao mẹ lại ưu ái nhà chú ba như vậy, thật là quá đáng.”
Cô ta bất bình, tức giận nhất chính là không quen nhìn Miêu Xuân Hoa được hưởng những đãi ngộ tốt như vậy. Đặc biệt, ngay từ lần đầu tiên Vương Tiểu Thảo nhìn thấy Miêu Xuân Hoa liền không thích. Đều là con gái vì sao cô ấy là hoa mình là cỏ, đặc biệt nhà mẹ đẻ Miêu Xuân Hoa lại rất đau lòng cô ấy, càng khiến cô ta ghen tỵ đến đỏ mặt.
“Em dâu hai, nhanh tay lên một chút, buổi chiều còn phải làm việc, nên ăn cơm rồi còn phải nghỉ ngơi một chút.” Diêu Thúy Phân thầm nghĩ, mẹ chồng không phải hiếm lạ nhà chú ba mà là hiếm lạ An Bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro