Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng
Chương 17
Hoa Hạ Thanh Tửu
2024-11-08 21:19:21
Miêu Xuân Hoa và Miêu Vân Anh không chỉ là người cùng thôn mà hai nhà còn là họ hàng.
Bởi vậy, khi nhà mẹ đẻ Miêu Xuân Hoa đi vào sân, Miêu Vân Anh liền bước lên tiếp đón: “Anh họ, chị dâu họ hai người đi đường có mệt không? Nhanh vào phòng nghỉ ngơi một chút.”
Tuy rằng không phải anh em họ hàng gần, nhưng Miêu Vân Anh lại rất thân cận với người anh họ này, quan hệ của bà với cả nhà ông cũng rất tốt, trực tiếp mời cả nhà anh họ mình ngồi vào chiếc bàn ở giữa nhà chính.
Ông ngoại Miêu cùng Trần Căn Sinh cười nói, đương nhiên đầu tiên sẽ hỏi những chuyện như công việc đồng áng, thu hoạch như thế nào. Bà ngoại Miêu lại nhớ thương con gái cùng cháu ngoại gái, Miêu Vân Anh mời bà uống chén nước, sau đó liền dẫn người đi vào phòng, vừa đi vừa nói chuyện: “Có lẽ lúc này An Bảo vừa mới ngủ dậy. Đứa bé này chị dâu họ vừa gặp liền sẽ yêu thích ngay.”
Tuy rằng, thời điểm con rể đến báo tin vui, bà ngoại Miêu có nghe nói qua Miêu Vân Anh rất thích cháu ngoại gái của bà, nhưng bà cũng lo lắng con rể chỉ nói chuyện tốt mà bỏ qua chuyện xấu. Huống chi vẫn là thái độ của mẹ ruột mình với cháu gái, nên bà nghĩ con rể cố ý nói như vậy, dù sao con gái bà cũng sinh một bé gái chứ không phải bé trai. Hiện tại, bà có thể thấy được Miêu Vân Anh thật lòng thích đứa cháu này, càng tươi cười nhiều hơn.
Khi vào phòng, thấy hai má Miêu Xuân Hoa hồng hào, nằm nghiêng bên cạnh đứa nhỏ, thân mình có chút đẫy đà, nụ cười của bà càng tươi khiến các nếp nhăn trên khoé mắt thêm hằn sâu.
“Mẹ, chị dâu cả, chị dâu hai mọi người đến rồi, mau ngồi đi ạ.” Miêu Xuân Hoa thấy người nhà mẹ đẻ đến liền vui vẻ kéo mẹ mình ngồi lên giường đất: “Mẹ, người mau ngồi xuống.”
Miêu Vân Anh dẫn người vào phòng liền ra ngoài bận việc, dù quan hệ của bà với bà thông gia rất tốt nhưng cũng không thể quấy rầy người một nhà bọn họ nói chuyện riêng tư.
“Đây cháu gái nhỏ của mẹ sao?” Bà ngoại Miêu đến bên cạnh An Bảo, vừa nhìn liền cảm thấy thích đứa nhỏ này.
“Lớn lên thật tốt, giống Xuân Hoa khi còn nhỏ, đặc biệt đôi mắt này nhìn giống nhất.”
“Thật sao?” Mợ cả và mợ hai đều là những người tính tình khá tốt. Trước khi kết hôn, quan hệ của Miêu Xuân Hoa với hai người chị dâu này cũng rất tốt.
Lúc này, hai chị dâu nhà mẹ đẻ của Miêu Xuân Hoa cũng đang nhìn đứa bé, mợ hai trẻ tuổi nên linh hoạt hơn một chút: “Đứa bé này lớn lên thật tốt, giống với Xuân Hoa, lớn lên khẳng định cũng đẹp như Xuân Hoa.”
Mợ hai vừa nói vừa kéo tay một cô bé đến: “Hồng Hồng, lại nhìn xem em họ con có phải rất đẹp hay không?”
An Bảo không biết mình lớn lên sẽ như thế nào; dù người nhà khen ngợi hết lời nhưng cô cảm thấy một đứa bé ngũ quan chưa nẩy nở thì làm sao biết đẹp hay xấu. Chắc hẳn là do người trong nhà yêu thích mình nên mới khen suốt như vậy. Nhìn bà ngoại cùng mợ đều cảm thấy thân thuộc, cô nghĩ họ khen mình hẳn là do yêu thích.
Bất quá, cô thấy mẹ mình lớn lên xinh đẹp, nếu lớn lên dáng vẻ cô giống mẹ cũng tốt rồi.
Ai không hy vọng mình lớn lên xinh đẹp chứ.
Lúc này, thấy mợ hai kéo một cô bé đến trước mặt mình, cô liền cười lên, bởi vì không có răng mà càng thêm đáng yêu. Quả nhiên, mọi người đều cảm thấy cô cười rất khả ái nên lại khen lấy khen để.
An Bảo tự nhủ: Cô đã dần miễn dịch với những lời khen này, nên chỉ biết lặng người.
Miêu Hướng Hồng vươn ngón tay muốn sờ sờ mặt An Bảo nhưng lại không dám. Tuy nhiên, cậu nhóc Miêu Vệ Cường đứng bên cạnh mợ cả đã nhanh tay chọc nhẹ vào mặt cô: “Thật mềm, giống với bánh bao trắng.”
Vừa nói còn vừa hút hút nước bọt.
Tính tình mợ cả hung hăng liền đánh lên tay Vệ Cường một cái: “Thằng nhóc này, ai cho con chọc em gái, làm đau em.”
An Bảo đúng là cảm thấy có hơi đau, dù sao Miêu Vệ Cường cũng là cậu bé đã hơn bảy tám tuổi, lực tay không kiềm chế được khiến cô bị đau. Nhưng cô vẫn chịu đựng không hé răng, chỉ bẹp bẹp miệng.
Tuy nhiên, điều này lại khiến mợ cả hiểu lầm là cô gái nhỏ bị chọc khóc, vội dỗ dành: “Có phải An Bảo bị đau hay không? Mợ giúp con đánh anh họ nhé.”
Miêu Xuân Hoa vội ngăn lại: “Chị dâu cả, không có việc gì đâu, Vệ Cường còn nhỏ, nhìn thấy em bé nên cảm thấy hiếm lạ, đúng không Vệ Cường?”
Miêu Vệ Cường gãi đầu: “Vâng, em gái thật trắng, giống như bánh bao bột mì trắng, muốn ăn.”
Mắt An Bảo trừng to, cô không muốn bị ăn nha, người này vẫn còn là tên nhóc thèm ăn bánh bao?
Mợ cả có chút chua xót, kỳ thật con trai cô ấy cũng chưa ăn qua mấy miếng bánh bao bột mì trắng, tuy nhiên bà cũng không phải là người hùa theo con cái: “Nơi nào có bánh bao bột mì trắng, có bánh bột ngô ăn không bị đói là được. Được rồi con ra ngoài chơi đi, đợi một chút liền ăn cơm.”
“Chị dâu cả, Vệ Tân cùng Văn Quyên không đến sao? Còn có Vệ Lập nữa.” Miêu Xuân Hoa nhìn hai chị dâu mình mỗi người chỉ mang theo một đứa bé liền thắc mắc.
“Ba đứa nó đi học, thời gian nghỉ trưa khá ngắn nên không thể đến đây, chỉ cần ở nhà ăn một chút là được.” Mợ cả đáp lời.
Miêu Xuân Hoa biết các chị dâu cố ý không dẫn theo hết con mình đến đây, sợ dẫn theo nhiều người đến sẽ ăn nhiều khiến nhà chồng cô nói ra nói vào.
“Dẫn theo cũng không sao, em đã lâu không gặp ba đứa nó rồi.” Miêu Xuân Hoa nói thêm: “Mấy đứa bé cũng không ăn bao nhiêu, mẹ chồng em là người tốt.”
Lúc này, Diêu Thúy Phân liền đến gọi nhóm người mợ cả ra ngoài ăn cơm. Đương nhiên, vẫn chưa đến giờ ăn, chủ yếu là chủ nhà nhiệt tình chiêu đãi thân thích, ngồi cùng nhau trò chuyện.
Bà ngoại Miêu không đi theo ra ngoài, ở lại cùng trò chuyện với Miêu Xuân Hoa. Dù sao lúc nãy có mấy người con dâu ở đây, có mấy lời bà không nói ra.
Miêu Xuân Hoa liền kể cho bà nghe những chuyện sau khi sinh An Bảo, nhưng cũng chỉ nói ra những chuyện có thể nói. Bà ngoại Miêu nghe xong liền biết con rể không nói dối, Miêu Vân Anh thật đúng là rất yêu thương An Bảo hơn cả cháu trai liền hoàn toàn yên tâm
Tuy nhiên bà vẫn nói: “Dù mẹ chồng đối xử tốt với con thì con cũng phải tự hiểu, cố gắng siêng năng, đừng ganh đua với các chị dâu bên nhà chồng, mọi việc đừng so đo quá nhiều, sống thật tốt với con rể, chăm sóc tốt cho An Bảo.”
“Con biết rồi mẹ.” Ánh mắt Miêu Xuân Hoa ôn nhu nhìn An Bảo đang chơi với vạt áo của bà ngoại Miêu.
“Ê a,” An Bảo cảm thấy nhà bà ngoại cô khá tốt, liền kêu vài tiếng như phụ họa, chọc bà ngoại Miêu cảm thấy hiếm lạ vô cùng.
Bởi vậy, khi nhà mẹ đẻ Miêu Xuân Hoa đi vào sân, Miêu Vân Anh liền bước lên tiếp đón: “Anh họ, chị dâu họ hai người đi đường có mệt không? Nhanh vào phòng nghỉ ngơi một chút.”
Tuy rằng không phải anh em họ hàng gần, nhưng Miêu Vân Anh lại rất thân cận với người anh họ này, quan hệ của bà với cả nhà ông cũng rất tốt, trực tiếp mời cả nhà anh họ mình ngồi vào chiếc bàn ở giữa nhà chính.
Ông ngoại Miêu cùng Trần Căn Sinh cười nói, đương nhiên đầu tiên sẽ hỏi những chuyện như công việc đồng áng, thu hoạch như thế nào. Bà ngoại Miêu lại nhớ thương con gái cùng cháu ngoại gái, Miêu Vân Anh mời bà uống chén nước, sau đó liền dẫn người đi vào phòng, vừa đi vừa nói chuyện: “Có lẽ lúc này An Bảo vừa mới ngủ dậy. Đứa bé này chị dâu họ vừa gặp liền sẽ yêu thích ngay.”
Tuy rằng, thời điểm con rể đến báo tin vui, bà ngoại Miêu có nghe nói qua Miêu Vân Anh rất thích cháu ngoại gái của bà, nhưng bà cũng lo lắng con rể chỉ nói chuyện tốt mà bỏ qua chuyện xấu. Huống chi vẫn là thái độ của mẹ ruột mình với cháu gái, nên bà nghĩ con rể cố ý nói như vậy, dù sao con gái bà cũng sinh một bé gái chứ không phải bé trai. Hiện tại, bà có thể thấy được Miêu Vân Anh thật lòng thích đứa cháu này, càng tươi cười nhiều hơn.
Khi vào phòng, thấy hai má Miêu Xuân Hoa hồng hào, nằm nghiêng bên cạnh đứa nhỏ, thân mình có chút đẫy đà, nụ cười của bà càng tươi khiến các nếp nhăn trên khoé mắt thêm hằn sâu.
“Mẹ, chị dâu cả, chị dâu hai mọi người đến rồi, mau ngồi đi ạ.” Miêu Xuân Hoa thấy người nhà mẹ đẻ đến liền vui vẻ kéo mẹ mình ngồi lên giường đất: “Mẹ, người mau ngồi xuống.”
Miêu Vân Anh dẫn người vào phòng liền ra ngoài bận việc, dù quan hệ của bà với bà thông gia rất tốt nhưng cũng không thể quấy rầy người một nhà bọn họ nói chuyện riêng tư.
“Đây cháu gái nhỏ của mẹ sao?” Bà ngoại Miêu đến bên cạnh An Bảo, vừa nhìn liền cảm thấy thích đứa nhỏ này.
“Lớn lên thật tốt, giống Xuân Hoa khi còn nhỏ, đặc biệt đôi mắt này nhìn giống nhất.”
“Thật sao?” Mợ cả và mợ hai đều là những người tính tình khá tốt. Trước khi kết hôn, quan hệ của Miêu Xuân Hoa với hai người chị dâu này cũng rất tốt.
Lúc này, hai chị dâu nhà mẹ đẻ của Miêu Xuân Hoa cũng đang nhìn đứa bé, mợ hai trẻ tuổi nên linh hoạt hơn một chút: “Đứa bé này lớn lên thật tốt, giống với Xuân Hoa, lớn lên khẳng định cũng đẹp như Xuân Hoa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mợ hai vừa nói vừa kéo tay một cô bé đến: “Hồng Hồng, lại nhìn xem em họ con có phải rất đẹp hay không?”
An Bảo không biết mình lớn lên sẽ như thế nào; dù người nhà khen ngợi hết lời nhưng cô cảm thấy một đứa bé ngũ quan chưa nẩy nở thì làm sao biết đẹp hay xấu. Chắc hẳn là do người trong nhà yêu thích mình nên mới khen suốt như vậy. Nhìn bà ngoại cùng mợ đều cảm thấy thân thuộc, cô nghĩ họ khen mình hẳn là do yêu thích.
Bất quá, cô thấy mẹ mình lớn lên xinh đẹp, nếu lớn lên dáng vẻ cô giống mẹ cũng tốt rồi.
Ai không hy vọng mình lớn lên xinh đẹp chứ.
Lúc này, thấy mợ hai kéo một cô bé đến trước mặt mình, cô liền cười lên, bởi vì không có răng mà càng thêm đáng yêu. Quả nhiên, mọi người đều cảm thấy cô cười rất khả ái nên lại khen lấy khen để.
An Bảo tự nhủ: Cô đã dần miễn dịch với những lời khen này, nên chỉ biết lặng người.
Miêu Hướng Hồng vươn ngón tay muốn sờ sờ mặt An Bảo nhưng lại không dám. Tuy nhiên, cậu nhóc Miêu Vệ Cường đứng bên cạnh mợ cả đã nhanh tay chọc nhẹ vào mặt cô: “Thật mềm, giống với bánh bao trắng.”
Vừa nói còn vừa hút hút nước bọt.
Tính tình mợ cả hung hăng liền đánh lên tay Vệ Cường một cái: “Thằng nhóc này, ai cho con chọc em gái, làm đau em.”
An Bảo đúng là cảm thấy có hơi đau, dù sao Miêu Vệ Cường cũng là cậu bé đã hơn bảy tám tuổi, lực tay không kiềm chế được khiến cô bị đau. Nhưng cô vẫn chịu đựng không hé răng, chỉ bẹp bẹp miệng.
Tuy nhiên, điều này lại khiến mợ cả hiểu lầm là cô gái nhỏ bị chọc khóc, vội dỗ dành: “Có phải An Bảo bị đau hay không? Mợ giúp con đánh anh họ nhé.”
Miêu Xuân Hoa vội ngăn lại: “Chị dâu cả, không có việc gì đâu, Vệ Cường còn nhỏ, nhìn thấy em bé nên cảm thấy hiếm lạ, đúng không Vệ Cường?”
Miêu Vệ Cường gãi đầu: “Vâng, em gái thật trắng, giống như bánh bao bột mì trắng, muốn ăn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt An Bảo trừng to, cô không muốn bị ăn nha, người này vẫn còn là tên nhóc thèm ăn bánh bao?
Mợ cả có chút chua xót, kỳ thật con trai cô ấy cũng chưa ăn qua mấy miếng bánh bao bột mì trắng, tuy nhiên bà cũng không phải là người hùa theo con cái: “Nơi nào có bánh bao bột mì trắng, có bánh bột ngô ăn không bị đói là được. Được rồi con ra ngoài chơi đi, đợi một chút liền ăn cơm.”
“Chị dâu cả, Vệ Tân cùng Văn Quyên không đến sao? Còn có Vệ Lập nữa.” Miêu Xuân Hoa nhìn hai chị dâu mình mỗi người chỉ mang theo một đứa bé liền thắc mắc.
“Ba đứa nó đi học, thời gian nghỉ trưa khá ngắn nên không thể đến đây, chỉ cần ở nhà ăn một chút là được.” Mợ cả đáp lời.
Miêu Xuân Hoa biết các chị dâu cố ý không dẫn theo hết con mình đến đây, sợ dẫn theo nhiều người đến sẽ ăn nhiều khiến nhà chồng cô nói ra nói vào.
“Dẫn theo cũng không sao, em đã lâu không gặp ba đứa nó rồi.” Miêu Xuân Hoa nói thêm: “Mấy đứa bé cũng không ăn bao nhiêu, mẹ chồng em là người tốt.”
Lúc này, Diêu Thúy Phân liền đến gọi nhóm người mợ cả ra ngoài ăn cơm. Đương nhiên, vẫn chưa đến giờ ăn, chủ yếu là chủ nhà nhiệt tình chiêu đãi thân thích, ngồi cùng nhau trò chuyện.
Bà ngoại Miêu không đi theo ra ngoài, ở lại cùng trò chuyện với Miêu Xuân Hoa. Dù sao lúc nãy có mấy người con dâu ở đây, có mấy lời bà không nói ra.
Miêu Xuân Hoa liền kể cho bà nghe những chuyện sau khi sinh An Bảo, nhưng cũng chỉ nói ra những chuyện có thể nói. Bà ngoại Miêu nghe xong liền biết con rể không nói dối, Miêu Vân Anh thật đúng là rất yêu thương An Bảo hơn cả cháu trai liền hoàn toàn yên tâm
Tuy nhiên bà vẫn nói: “Dù mẹ chồng đối xử tốt với con thì con cũng phải tự hiểu, cố gắng siêng năng, đừng ganh đua với các chị dâu bên nhà chồng, mọi việc đừng so đo quá nhiều, sống thật tốt với con rể, chăm sóc tốt cho An Bảo.”
“Con biết rồi mẹ.” Ánh mắt Miêu Xuân Hoa ôn nhu nhìn An Bảo đang chơi với vạt áo của bà ngoại Miêu.
“Ê a,” An Bảo cảm thấy nhà bà ngoại cô khá tốt, liền kêu vài tiếng như phụ họa, chọc bà ngoại Miêu cảm thấy hiếm lạ vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro