Thập Niên 70: Anh Chồng Xưởng Trưởng Chỉ Thích Đưa Tiền, Không Thích Về Nhà!!
Chương 15
Hỏa Sơn Khảo Lật Tử
2024-11-18 15:43:41
Khương Vân Thù quay người vào bếp lấy ra mười cái bánh nhân thịt muối lớn bằng bàn tay. Nghĩ ngợi một chút, cô lại bỏ thêm bốn chiếc bánh bao bột trắng vào hộp.
Cô đã làm tổng cộng 50 cái bánh nhân thịt muối, dùng hết ba cân bột mì trong nhà và ba cân bột chất lượng cao từ không gian của mình. Một nửa làm bánh nướng, nửa còn lại làm bánh bao.
Những chiếc bánh nướng được làm hoàn toàn trong không gian để tránh mùi thơm bay ra ngoài. Trong không gian, nhà bếp hiện đại giúp cô làm mọi thứ chỉ bằng ý niệm, không tốn nhiều công sức. Bánh bao thì được cô hấp trong bếp ở nhà.
Cô chỉ dùng một cân thịt cho tất cả. Dùng nhiều hơn sẽ không hợp lý với thời đại, dễ gây chú ý.
Cô đưa hộp thức ăn cho Anh tư Khương Thiên rồi hỏi:
“Anh tư, cuối tháng này anh có về nhà không? Anh có thể cho em đi cùng? Em cũng muốn về thăm nhà.”
“Được, cuối tuần này là ngày nghỉ. Vậy đi, chiều ngày kia anh đổi ca rồi qua đón em. Mình cùng về.” Khương Thiên trả lời, tính toán thay ca với đồng nghiệp vào thứ Sáu.
“Được rồi. Ngày kia chiều em sẽ ở nhà chờ, không đi đâu cả.” Khương Vân Thù đột nhiên chọc ghẹo: "Anh tư, anh mua nào mạch nha, nào táo lớn, còn trích lương gửi về nhà. Mỗi tháng lại gửi một nửa lương. Anh còn tiền cưới vợ không?”
“Nếu không phải thấy đầu em bị thương, anh đã muốn búng vào trán em một cái rồi.” Khương Thiên giơ tay lên nhưng không làm: “Yên tâm, Anh tư của em mà không khéo tính toán, sao có thể ở trong quân đội lâu như thế, còn thăng lên được chức doanh trưởng chứ?”
“Anh tư của em giỏi quá!” Khương Vân Thù vỗ tay khen ngợi.
“Chỉ có em khéo mồm. Thôi anh đi đây.” Khương Thiên cười lớn rồi rời đi.
Sau khi y đi, Khương Vân Thù bắt đầu tính toán nên mang theo bao nhiêu quần áo. Cô định ở nhà vài ngày, đồng thời nhờ cha và ông nội đan cho cô một số giỏ nhỏ để dùng trong nhà.
Khương Thiên quay lại nhà máy, phấn chấn mang hộp thức ăn đến văn phòng của xưởng trưởng. Lúc này trong nhà máy không còn nhiều người nhưng đèn trong phòng Tạ Diễn Chi vẫn sáng.
Dù là trong nhà máy, y vẫn rất được các đồng nghiệp nữ hoan nghênh. Khi biết y từng là đồng đội của xưởng trưởng Tạ, y lại càng được săn đón hơn.
Nhưng mọi người đều bàn tán rằng xưởng trưởng Tạ vì trả ơn Khương Thiên từng chắn đạn mà cưới em gái y khiến ai cũng tiếc nuối.
Khương Thiên gõ cửa. Tạ Diễn Chi bên trong đáp:
“Vào đi.”
Thấy là Khương Thiên, anh nhíu mày hỏi:
“Sao cậu đến đây?”
Khương Thiên thản nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện, nói:
“Tôi vừa ghé nhà cậu để mang đồ cho em gái tôi. Nó làm bánh nhân thịt muối cho tôi, vốn không có phần của cậu. Nhưng vì tôi tốt bụng cho nên bảo nó làm thêm cho cậu một ít.”
Đừng tưởng Khương Thiên không biết Tạ Diễn Chi không có ý với em gái mình, nhưng khi ấy cô muốn gả, y cũng không cản được. Lúc đó còn bị mẹ mắng một trận. Dù vậy, y không bao giờ để Tạ Diễn Chi nghĩ rằng đây là ý của em gái mình.
“Vậy cảm ơn cậu nhé.” Tạ Diễn Chi cười nửa miệng và nói với giọng điệu lạnh nhạt.
Cô đã làm tổng cộng 50 cái bánh nhân thịt muối, dùng hết ba cân bột mì trong nhà và ba cân bột chất lượng cao từ không gian của mình. Một nửa làm bánh nướng, nửa còn lại làm bánh bao.
Những chiếc bánh nướng được làm hoàn toàn trong không gian để tránh mùi thơm bay ra ngoài. Trong không gian, nhà bếp hiện đại giúp cô làm mọi thứ chỉ bằng ý niệm, không tốn nhiều công sức. Bánh bao thì được cô hấp trong bếp ở nhà.
Cô chỉ dùng một cân thịt cho tất cả. Dùng nhiều hơn sẽ không hợp lý với thời đại, dễ gây chú ý.
Cô đưa hộp thức ăn cho Anh tư Khương Thiên rồi hỏi:
“Anh tư, cuối tháng này anh có về nhà không? Anh có thể cho em đi cùng? Em cũng muốn về thăm nhà.”
“Được, cuối tuần này là ngày nghỉ. Vậy đi, chiều ngày kia anh đổi ca rồi qua đón em. Mình cùng về.” Khương Thiên trả lời, tính toán thay ca với đồng nghiệp vào thứ Sáu.
“Được rồi. Ngày kia chiều em sẽ ở nhà chờ, không đi đâu cả.” Khương Vân Thù đột nhiên chọc ghẹo: "Anh tư, anh mua nào mạch nha, nào táo lớn, còn trích lương gửi về nhà. Mỗi tháng lại gửi một nửa lương. Anh còn tiền cưới vợ không?”
“Nếu không phải thấy đầu em bị thương, anh đã muốn búng vào trán em một cái rồi.” Khương Thiên giơ tay lên nhưng không làm: “Yên tâm, Anh tư của em mà không khéo tính toán, sao có thể ở trong quân đội lâu như thế, còn thăng lên được chức doanh trưởng chứ?”
“Anh tư của em giỏi quá!” Khương Vân Thù vỗ tay khen ngợi.
“Chỉ có em khéo mồm. Thôi anh đi đây.” Khương Thiên cười lớn rồi rời đi.
Sau khi y đi, Khương Vân Thù bắt đầu tính toán nên mang theo bao nhiêu quần áo. Cô định ở nhà vài ngày, đồng thời nhờ cha và ông nội đan cho cô một số giỏ nhỏ để dùng trong nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Thiên quay lại nhà máy, phấn chấn mang hộp thức ăn đến văn phòng của xưởng trưởng. Lúc này trong nhà máy không còn nhiều người nhưng đèn trong phòng Tạ Diễn Chi vẫn sáng.
Dù là trong nhà máy, y vẫn rất được các đồng nghiệp nữ hoan nghênh. Khi biết y từng là đồng đội của xưởng trưởng Tạ, y lại càng được săn đón hơn.
Nhưng mọi người đều bàn tán rằng xưởng trưởng Tạ vì trả ơn Khương Thiên từng chắn đạn mà cưới em gái y khiến ai cũng tiếc nuối.
Khương Thiên gõ cửa. Tạ Diễn Chi bên trong đáp:
“Vào đi.”
Thấy là Khương Thiên, anh nhíu mày hỏi:
“Sao cậu đến đây?”
Khương Thiên thản nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện, nói:
“Tôi vừa ghé nhà cậu để mang đồ cho em gái tôi. Nó làm bánh nhân thịt muối cho tôi, vốn không có phần của cậu. Nhưng vì tôi tốt bụng cho nên bảo nó làm thêm cho cậu một ít.”
Đừng tưởng Khương Thiên không biết Tạ Diễn Chi không có ý với em gái mình, nhưng khi ấy cô muốn gả, y cũng không cản được. Lúc đó còn bị mẹ mắng một trận. Dù vậy, y không bao giờ để Tạ Diễn Chi nghĩ rằng đây là ý của em gái mình.
“Vậy cảm ơn cậu nhé.” Tạ Diễn Chi cười nửa miệng và nói với giọng điệu lạnh nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro