Thập Niên 70: Anh Chồng Xưởng Trưởng Chỉ Thích Đưa Tiền, Không Thích Về Nhà!!
Chương 21
Hỏa Sơn Khảo Lật Tử
2024-11-18 15:43:41
Hứa Anh rất cưng chiều cô út, không chỉ vì cô là con gái duy nhất mà còn vì sau khi sinh cô, sức khỏe của bà cải thiện đáng kể.
Khương Vân Thù lấy từ túi mấy viên kẹo trái cây ra và chia cho mỗi đứa trẻ năm viên. Lũ trẻ vui mừng cảm ơn cô. Nhưng con trai cả của anh cả là Khương Bình Hạo lại ngại ngùng từ chối:
“Cô út, con lớn rồi, năm nay 11 tuổi. Cô để kẹo cho các em nhỏ ăn đi.”
Dù nói vậy, ánh mắt cậu vẫn không giấu được sự tiếc nuối.
Khương Vân Thù cười, nhét kẹo vào tay cậu: “Lớn cũng là trẻ con. Cô út không keo kiệt mấy viên kẹo này đâu. Cầm lấy đi.”
Cậu bé đỏ mặt, cuối cùng nhận lấy kẹo.
Khương Thiên cười, định lấy kẹo sữa ra chia thì thấy chị dâu ba – Lưu Phán Nhi – bước ra với cái bụng bầu lùm lùm. Cô ta nói giọng chua chát:
“Cô út lần nào về cũng mang kẹo ngon cho bọn nhỏ. Đúng là người tốt quá. Nhưng cứ cho ăn đồ ngon mãi, đừng để chúng quen thói kén chọn.”
Nụ cười trên mặt Khương Vân Thù nhạt đi. Cô lạnh lùng đáp:
“Em đâu như chị ba, vì giữ răng cho Tiểu Diệp mà mang hết kẹo anh ba mua về cho cháu ở nhà mẹ đẻ ăn.”
Sắc mặt Lưu Phán Nhi lập tức tái mét.
Đúng lúc đó, mẹ cô từ trong nhà bước ra:
“Vân Vân về rồi à? Sao còn đứng ở sân? Mau vào nhà đi. Mẹ vừa bảo là nghe thấy tiếng con mà cha con còn không tin.”
Khương Vân Thù ngọt ngào gọi một tiếng “Mẹ!” rồi lướt qua Lưu Phán Nhi, bước vào nhà.
Khương Thiên lặng lẽ cất túi kẹo rồi mang đồ vào nhà. Hẳn là lúc này y không nên chia kẹo.
"Mẹ, vào phòng con đi." Khương Vân Thù kéo mẹ mình vào phòng bên cạnh, nơi cô đã chuẩn bị đồ đạc mang về cho cha mẹ cùng hành lý của mình.
"Được, được, phòng của con đây. Mẹ đã dọn dẹp sạch sẽ từ ba hôm trước, chỉ mong con gái của mẹ về nhà." Trên mặt mẹ Khương hiện rõ niềm vui không thể che giấu.
Ban đầu, Khương Vân Thù nghĩ mình có thể sẽ thấy khó xử khi đối mặt với người nhà họ Khương nhưng không ngờ cô lại không hề cảm thấy bài xích, thậm chí còn tiếp nhận rất dễ dàng.
Cô biết mình có khả năng thích nghi tốt nhưng không ngờ lại tốt đến vậy.
Khương Thiên xách đồ, định đi theo họ. Nhưng thấy mẹ mình bước vào phòng em gái, y đành im lặng đi vào phòng cha mẹ tìm cha.
Phòng của cô khá đơn giản: một chiếc tủ quần áo nhỏ, một bàn học, một chiếc ghế, đầu giường có một chiếc rương gỗ nhỏ. Ngoài ra không còn gì khác.
Dù giản dị nhưng theo ký ức của cô, điều kiện này đã thuộc dạng tốt trong làng.
Cô lấy từ túi mình ra một hộp mạch nha tinh, một cân bánh đào và hai tấm vải.
Khương Vân Thù lấy từ túi mấy viên kẹo trái cây ra và chia cho mỗi đứa trẻ năm viên. Lũ trẻ vui mừng cảm ơn cô. Nhưng con trai cả của anh cả là Khương Bình Hạo lại ngại ngùng từ chối:
“Cô út, con lớn rồi, năm nay 11 tuổi. Cô để kẹo cho các em nhỏ ăn đi.”
Dù nói vậy, ánh mắt cậu vẫn không giấu được sự tiếc nuối.
Khương Vân Thù cười, nhét kẹo vào tay cậu: “Lớn cũng là trẻ con. Cô út không keo kiệt mấy viên kẹo này đâu. Cầm lấy đi.”
Cậu bé đỏ mặt, cuối cùng nhận lấy kẹo.
Khương Thiên cười, định lấy kẹo sữa ra chia thì thấy chị dâu ba – Lưu Phán Nhi – bước ra với cái bụng bầu lùm lùm. Cô ta nói giọng chua chát:
“Cô út lần nào về cũng mang kẹo ngon cho bọn nhỏ. Đúng là người tốt quá. Nhưng cứ cho ăn đồ ngon mãi, đừng để chúng quen thói kén chọn.”
Nụ cười trên mặt Khương Vân Thù nhạt đi. Cô lạnh lùng đáp:
“Em đâu như chị ba, vì giữ răng cho Tiểu Diệp mà mang hết kẹo anh ba mua về cho cháu ở nhà mẹ đẻ ăn.”
Sắc mặt Lưu Phán Nhi lập tức tái mét.
Đúng lúc đó, mẹ cô từ trong nhà bước ra:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vân Vân về rồi à? Sao còn đứng ở sân? Mau vào nhà đi. Mẹ vừa bảo là nghe thấy tiếng con mà cha con còn không tin.”
Khương Vân Thù ngọt ngào gọi một tiếng “Mẹ!” rồi lướt qua Lưu Phán Nhi, bước vào nhà.
Khương Thiên lặng lẽ cất túi kẹo rồi mang đồ vào nhà. Hẳn là lúc này y không nên chia kẹo.
"Mẹ, vào phòng con đi." Khương Vân Thù kéo mẹ mình vào phòng bên cạnh, nơi cô đã chuẩn bị đồ đạc mang về cho cha mẹ cùng hành lý của mình.
"Được, được, phòng của con đây. Mẹ đã dọn dẹp sạch sẽ từ ba hôm trước, chỉ mong con gái của mẹ về nhà." Trên mặt mẹ Khương hiện rõ niềm vui không thể che giấu.
Ban đầu, Khương Vân Thù nghĩ mình có thể sẽ thấy khó xử khi đối mặt với người nhà họ Khương nhưng không ngờ cô lại không hề cảm thấy bài xích, thậm chí còn tiếp nhận rất dễ dàng.
Cô biết mình có khả năng thích nghi tốt nhưng không ngờ lại tốt đến vậy.
Khương Thiên xách đồ, định đi theo họ. Nhưng thấy mẹ mình bước vào phòng em gái, y đành im lặng đi vào phòng cha mẹ tìm cha.
Phòng của cô khá đơn giản: một chiếc tủ quần áo nhỏ, một bàn học, một chiếc ghế, đầu giường có một chiếc rương gỗ nhỏ. Ngoài ra không còn gì khác.
Dù giản dị nhưng theo ký ức của cô, điều kiện này đã thuộc dạng tốt trong làng.
Cô lấy từ túi mình ra một hộp mạch nha tinh, một cân bánh đào và hai tấm vải.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro