Thập Niên 70: Anh Chồng Xưởng Trưởng Chỉ Thích Đưa Tiền, Không Thích Về Nhà!!
Chương 22
Hỏa Sơn Khảo Lật Tử
2024-11-18 15:43:41
"Mẹ, đây là đồ con mang về cho mẹ với cha. Hai người giữ lấy mà dùng. Vải xanh đậm này là cho cha, vải xanh thẫm này là của mẹ. Chắc vừa đủ để may một bộ quần áo."
Mẹ Khương liếc cô một cái, trách yêu:
"Không phải ngày lễ ngày Tết, mua đồ mới làm gì. Con bây giờ có tiền nhưng không được tiêu pha lung tung, nghe chưa. Ở thành phố phải tìm được việc làm, không thì lại phải ngửa tay xin người ta."
"Mẹ, con biết rồi. Giờ con sống rất tốt, mẹ không cần lo." Khương Vân Thù vừa nói, vừa nhanh tay nhét một miếng bánh đào vào miệng mẹ: "Mẹ ăn đi, ngon lắm."
Mẹ Khương khẽ đập tay cô: "Con bé này..."
Khương Vân Thù làm như không nghe, tiếp tục:
"Hộp mạch nha tinh này, mỗi ngày cha mẹ uống một ly, tốt cho sức khỏe."
"Chúng ta già rồi, uống cái này làm gì, con mang về đi. Không thì mẹ để cho mấy đứa cháu trai ăn."
Khương Vân Thù mỉm cười. Theo tính cách của nguyên chủ trước đây, nghe thấy vậy chắc chắn cô sẽ mang đồ về, không muốn để người khác hưởng lợi. Nhưng giờ cô không định như vậy.
Cô khéo léo nói:
"Mẹ nghĩ xem, con người sống cả đời là vì cái gì? Không lẽ cực khổ nuôi con khôn lớn, đến cuối cùng bản thân không dám ăn một món ngon mà cứ để dành cho người khác? Vậy chẳng phải là quá oan ức sao?"
"À?" Mẹ Khương ngẩn ra.
Khương Vân Thù hiểu mẹ mình tuy khá bộc trực và đôi lúc cư xử hơi quá nhưng trong tiềm thức bà vẫn quen để dành những gì tốt nhất cho con cháu. Đây là một quan niệm cố hữu.
"Con nói có sai không? Sống trên đời phải biết tận hưởng chút chứ. Sau này khi con kiếm được nhiều tiền, con muốn đưa cha mẹ đi ăn ở nhà hàng quốc doanh, đi mua sắm ở cửa hàng bách hóa rồi lên Bắc Kinh ngắm Vạn Lý Trường Thành."
Mẹ Khương lặng thinh nhìn cô, trong lòng cảm giác như con gái ngày càng biết cách "dụ dỗ" người khác.
Khương Vân Thù cười tít mắt.
"Thôi được, cha mẹ uống là được. Mà mấy đứa cháu cứ nhìn chằm chằm thế kia, mẹ chịu được nhưng cha con chưa chắc." Mẹ Khương tỏ vẻ hoài nghi.
Khương Vân Thù thản nhiên:
"Con không quan tâm. Đây là con mua để bồi bổ sức khỏe cho cha mẹ, không phải để bồi bổ sức khỏe cho đám cháu. Mẹ cứ nói với cha như vậy."
Cô bực dọc nói thêm:
"Mẹ, mẹ không nghe thấy chị ba châm chọc con à? Lần trước con mang kẹo sữa Đại Bạch Thố về. Lần này chỉ có vài viên kẹo trái cây, thế là chị ấy mỉa mai con. Lần trước con mua cũng chỉ vì con về nhà chào hỏi thôi."
"Chị ấy nói như thể con nợ nhà họ cái gì vậy. Lần sau không mang gì về, con cũng chẳng dám quay lại."
Nghe vậy, mẹ Khương lập tức đứng bật dậy:
"Cái đồ hẹp hòi, dám nhòm ngó đồ của con gái mẹ. Để mẹ sang dạy dỗ nó!"
Mẹ Khương liếc cô một cái, trách yêu:
"Không phải ngày lễ ngày Tết, mua đồ mới làm gì. Con bây giờ có tiền nhưng không được tiêu pha lung tung, nghe chưa. Ở thành phố phải tìm được việc làm, không thì lại phải ngửa tay xin người ta."
"Mẹ, con biết rồi. Giờ con sống rất tốt, mẹ không cần lo." Khương Vân Thù vừa nói, vừa nhanh tay nhét một miếng bánh đào vào miệng mẹ: "Mẹ ăn đi, ngon lắm."
Mẹ Khương khẽ đập tay cô: "Con bé này..."
Khương Vân Thù làm như không nghe, tiếp tục:
"Hộp mạch nha tinh này, mỗi ngày cha mẹ uống một ly, tốt cho sức khỏe."
"Chúng ta già rồi, uống cái này làm gì, con mang về đi. Không thì mẹ để cho mấy đứa cháu trai ăn."
Khương Vân Thù mỉm cười. Theo tính cách của nguyên chủ trước đây, nghe thấy vậy chắc chắn cô sẽ mang đồ về, không muốn để người khác hưởng lợi. Nhưng giờ cô không định như vậy.
Cô khéo léo nói:
"Mẹ nghĩ xem, con người sống cả đời là vì cái gì? Không lẽ cực khổ nuôi con khôn lớn, đến cuối cùng bản thân không dám ăn một món ngon mà cứ để dành cho người khác? Vậy chẳng phải là quá oan ức sao?"
"À?" Mẹ Khương ngẩn ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Vân Thù hiểu mẹ mình tuy khá bộc trực và đôi lúc cư xử hơi quá nhưng trong tiềm thức bà vẫn quen để dành những gì tốt nhất cho con cháu. Đây là một quan niệm cố hữu.
"Con nói có sai không? Sống trên đời phải biết tận hưởng chút chứ. Sau này khi con kiếm được nhiều tiền, con muốn đưa cha mẹ đi ăn ở nhà hàng quốc doanh, đi mua sắm ở cửa hàng bách hóa rồi lên Bắc Kinh ngắm Vạn Lý Trường Thành."
Mẹ Khương lặng thinh nhìn cô, trong lòng cảm giác như con gái ngày càng biết cách "dụ dỗ" người khác.
Khương Vân Thù cười tít mắt.
"Thôi được, cha mẹ uống là được. Mà mấy đứa cháu cứ nhìn chằm chằm thế kia, mẹ chịu được nhưng cha con chưa chắc." Mẹ Khương tỏ vẻ hoài nghi.
Khương Vân Thù thản nhiên:
"Con không quan tâm. Đây là con mua để bồi bổ sức khỏe cho cha mẹ, không phải để bồi bổ sức khỏe cho đám cháu. Mẹ cứ nói với cha như vậy."
Cô bực dọc nói thêm:
"Mẹ, mẹ không nghe thấy chị ba châm chọc con à? Lần trước con mang kẹo sữa Đại Bạch Thố về. Lần này chỉ có vài viên kẹo trái cây, thế là chị ấy mỉa mai con. Lần trước con mua cũng chỉ vì con về nhà chào hỏi thôi."
"Chị ấy nói như thể con nợ nhà họ cái gì vậy. Lần sau không mang gì về, con cũng chẳng dám quay lại."
Nghe vậy, mẹ Khương lập tức đứng bật dậy:
"Cái đồ hẹp hòi, dám nhòm ngó đồ của con gái mẹ. Để mẹ sang dạy dỗ nó!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro