Thập Niên 70: Anh Chồng Xưởng Trưởng Chỉ Thích Đưa Tiền, Không Thích Về Nhà!!
Chương 27
Hỏa Sơn Khảo Lật Tử
2024-11-18 15:43:41
Không quá chi tiết nhưng đủ để hiểu cô cần gì.
Cha Khương nhìn cô liệt kê một đống giỏ to nhỏ, bật cười:
"Con bé này đúng là hay làm khó cha. Làm nhiều giỏ nhỏ thế để làm gì. cha làm cái lớn cho gọn."
"Không được đâu cha. Giỏ này con dùng đựng đồ. Ví dụ như kim chỉ, mảnh vải vụn, mấy đồ gia dụng nhỏ như đèn pin, pin nữa."
"Nhưng giỏ tre không đựng được đồ nhỏ như thế đâu. Kim chỉ, vải vụn sẽ bị làm rối, hỏng hết."
Khương Vân Thù thản nhiên đáp:
"Không sao, đến lúc đó con lót vải vào trong, vừa đẹp vừa tiện."
Cha Khương: ...
"Rể quý của cha có biết con tiêu hoang thế không?"
Khương Vân Thù không hề ngại ngùng:
"Không sao đâu cha. Anh ấy cũng mong con quản lý nhà cửa cho tốt. Nhà gọn gàng, nhìn cũng dễ chịu. Cha xem mẹ kìa, chẳng phải cũng sắp xếp nhà cửa rất đâu ra đấy sao?"
"Được rồi, dù sao mấy cái này cũng không khó làm. Thu hoạch vụ mùa còn hai ngày nữa là xong. Sau đó cha nghỉ vài ngày, đủ thời gian làm cho con."
Khương Vân Thù cười tươi:
"Cha đúng là số một. Vài ngày nữa con sẽ mua cho cha bao thuốc Đại Tiền Môn đắt nhất ở hợp tác xã huyện."
Cha Khương ho khẽ:
"Nói nhỏ thôi, đừng để mẹ con nghe thấy."
Hai người quay lại sân trước, cả nhà ngồi rải rác trước cửa.
Thời đó không có mấy thứ giải trí, mẹ Khương phe phẩy quạt nan dưới mái hiên vừa nói chuyện với Khương Thiên vừa giục y lấy vợ.
Mấy đứa cháu nhỏ đang đá cầu trong sân, quả cầu làm từ nắp tuýp kem đánh răng gắn lông gà.
Khương Vân Thù cùng cha chọn chỗ ngồi xuống.
Lưu Phán Nhi bất chợt nhìn cô, lên tiếng:
"Em chồng à, đã về nhà thì ngày mai nấu cơm cho cha mẹ và các anh trai đi. Chị bây giờ có thai, không tiện làm mấy việc đó."
Quạt trong tay mẹ Khương dừng lại, khóe môi lập tức trễ xuống:
"Vợ thằng ba, nói lại câu vừa rồi thử xem! Không muốn làm cơm chứ gì, mai xuống ruộng cho tôi."
Lưu Phán Nhi cũng không vừa:
"Mẹ, con có nói sai đâu. Em chồng ở nhà cũng không làm gì, nấu cơm có sao đâu. Đó là hiếu kính cha mẹ, chẳng lẽ em ấy lại không chịu?"
"Với lại, con đang mang thai cháu nội của mẹ đấy. Đồng chí ở trạm y tế bảo thai con không ổn định, sao con có thể làm việc nặng?"
Mẹ Khương lớn tiếng:
"Thai không ổn định là lỗi của ai? Không phải cô tự làm khổ mình à? Nhà họ Lưu các cô cũng thật trơ trẽn, dám lấy khẩu phần của con gái đang mang thai để đem về nhà. Giờ biết lo thai không ổn à?"
"Người ta mang thai không ổn thì gầy rộc đi, còn cô thì mập thêm mấy cân. Hôm nay lại tranh kẹo của Tiểu Diệp, cô làm mẹ kiểu gì thế? Cái đồ tâm địa đen tối. Nhà này tám đời xui xẻo mới rước phải cô!"
Cha Khương nhìn cô liệt kê một đống giỏ to nhỏ, bật cười:
"Con bé này đúng là hay làm khó cha. Làm nhiều giỏ nhỏ thế để làm gì. cha làm cái lớn cho gọn."
"Không được đâu cha. Giỏ này con dùng đựng đồ. Ví dụ như kim chỉ, mảnh vải vụn, mấy đồ gia dụng nhỏ như đèn pin, pin nữa."
"Nhưng giỏ tre không đựng được đồ nhỏ như thế đâu. Kim chỉ, vải vụn sẽ bị làm rối, hỏng hết."
Khương Vân Thù thản nhiên đáp:
"Không sao, đến lúc đó con lót vải vào trong, vừa đẹp vừa tiện."
Cha Khương: ...
"Rể quý của cha có biết con tiêu hoang thế không?"
Khương Vân Thù không hề ngại ngùng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không sao đâu cha. Anh ấy cũng mong con quản lý nhà cửa cho tốt. Nhà gọn gàng, nhìn cũng dễ chịu. Cha xem mẹ kìa, chẳng phải cũng sắp xếp nhà cửa rất đâu ra đấy sao?"
"Được rồi, dù sao mấy cái này cũng không khó làm. Thu hoạch vụ mùa còn hai ngày nữa là xong. Sau đó cha nghỉ vài ngày, đủ thời gian làm cho con."
Khương Vân Thù cười tươi:
"Cha đúng là số một. Vài ngày nữa con sẽ mua cho cha bao thuốc Đại Tiền Môn đắt nhất ở hợp tác xã huyện."
Cha Khương ho khẽ:
"Nói nhỏ thôi, đừng để mẹ con nghe thấy."
Hai người quay lại sân trước, cả nhà ngồi rải rác trước cửa.
Thời đó không có mấy thứ giải trí, mẹ Khương phe phẩy quạt nan dưới mái hiên vừa nói chuyện với Khương Thiên vừa giục y lấy vợ.
Mấy đứa cháu nhỏ đang đá cầu trong sân, quả cầu làm từ nắp tuýp kem đánh răng gắn lông gà.
Khương Vân Thù cùng cha chọn chỗ ngồi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Phán Nhi bất chợt nhìn cô, lên tiếng:
"Em chồng à, đã về nhà thì ngày mai nấu cơm cho cha mẹ và các anh trai đi. Chị bây giờ có thai, không tiện làm mấy việc đó."
Quạt trong tay mẹ Khương dừng lại, khóe môi lập tức trễ xuống:
"Vợ thằng ba, nói lại câu vừa rồi thử xem! Không muốn làm cơm chứ gì, mai xuống ruộng cho tôi."
Lưu Phán Nhi cũng không vừa:
"Mẹ, con có nói sai đâu. Em chồng ở nhà cũng không làm gì, nấu cơm có sao đâu. Đó là hiếu kính cha mẹ, chẳng lẽ em ấy lại không chịu?"
"Với lại, con đang mang thai cháu nội của mẹ đấy. Đồng chí ở trạm y tế bảo thai con không ổn định, sao con có thể làm việc nặng?"
Mẹ Khương lớn tiếng:
"Thai không ổn định là lỗi của ai? Không phải cô tự làm khổ mình à? Nhà họ Lưu các cô cũng thật trơ trẽn, dám lấy khẩu phần của con gái đang mang thai để đem về nhà. Giờ biết lo thai không ổn à?"
"Người ta mang thai không ổn thì gầy rộc đi, còn cô thì mập thêm mấy cân. Hôm nay lại tranh kẹo của Tiểu Diệp, cô làm mẹ kiểu gì thế? Cái đồ tâm địa đen tối. Nhà này tám đời xui xẻo mới rước phải cô!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro