Thập Niên 70: Anh Chồng Xưởng Trưởng Chỉ Thích Đưa Tiền, Không Thích Về Nhà!!
Chương 30
Hỏa Sơn Khảo Lật Tử
2024-11-18 15:43:41
Không chỉ vì cô ta thường gây rắc rối mà còn vì cô ta luôn nhòm ngó đồ đạc của y. Từ tiền trợ cấp khi y còn trong quân ngũ đến công việc và cả tiền thưởng sau khi xuất ngũ. Thậm chí, cô ta còn muốn vay tiền của y để lo sính lễ cho em trai cô ta. Thật không biết xấu hổ!
Khương Vân Thù thấy trời đã tối, liền lên tiếng: “Anh ba, hay anh để mai hãy đưa chị dâu về đi. Giờ trời tối rồi, đường xá không rõ ràng.”
“Hoặc anh gọi bác sĩ ở trạm y tế đến khám cho chị dâu xem tình hình cái thai thế nào. Chị dâu cứ nói thai không ổn, mình cũng nên kiểm tra cho rõ. Đừng để thiên hạ đồn nhà mình ngược đãi cô ấy.”
“Vân Vân, gọi bác sĩ không phải tốn tiền sao?” Mẹ Khương không hài lòng.
Khương Vân Thù mỉm cười: “Dù anh ba có đưa chị dâu về cũng nên cho người ta thấy rõ chị ấy thế nào trước khi đi.”
Dù vậy, trong lòng cô cảm thấy Lưu Phán Nhi chẳng có vẻ gì là thai yếu.
Khương Thiên linh hoạt nghĩ ngay: “Để con đi gọi bác sĩ.”
Nói xong, y đạp xe đi. Trong sân im ắng nhưng người ngoài vẫn chưa rời đi, chờ xem hồi kết.
Mấy đứa trẻ cũng tụ lại bên cạnh cha mẹ. Dù ghét Lưu Phán Nhi, Khương Hải vẫn đối xử không tệ với cô con gái Khương Diệp. Hắn lấy từ túi ra một viên kẹo cho cô bé ngồi ăn bên cạnh.
Khương Vân Thù bỗng cảm thấy có chút áy náy. Sao chỉ về nhà một chuyến mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Anh ba nhẫn nhịn bao lâu nay, đột nhiên bùng phát thế này, chẳng lẽ là vì cô? Nhưng không giống lắm. Trước đây cũng từng có chuyện như vậy nhưng Khương Hải chưa từng tức giận đến mức này.
Cũng phải thôi, ai bảo Lưu Phán Nhi vừa vào cửa đã gây sự, không được một lần thì lại hai lần!
Rất nhanh, Khương Thiên trở lại, phía sau xe đạp chở theo bác sĩ Dư Thiệu Nguyên từ trạm y tế. Ông ấy vốn chạy nạn đến làng Cổ Thụ, nhờ có tay nghề y học nên làm việc tại trạm y tế.
Không ai ngờ, sau khi bắt mạch, bác sĩ Dư nói: “Thai này tốt nhất nên vận động nhiều, đừng ăn quá nhiều. Nếu không đến lúc sinh sẽ nguy hiểm. Dấu hiệu thừa dinh dưỡng, thai nhi quá lớn dễ gây khó sinh.”
Nghe đến đây, những người bên ngoài sân xôn xao bàn tán.
Mẹ Khương giận tím mặt, hét lớn:
"Cái đồ tâm địa đen tối kia. Tao nói sao mấy con gà nhà tao hai tháng nay không đẻ trứng, có phải mày lén lấy hết trứng đi rồi không?"
Trong đàn gà có một con sắp già không đẻ được nữa nên bà từng nghi ngờ. Nhưng nghĩ những con khác vẫn đẻ bình thường nên bà không để tâm.
Hà Khê hừ một tiếng, lật mắt nói:
"Mẹ không biết đấy thôi, đồ mẹ với cha và chú ba đưa cho Tiểu Diệp, quay đi quay lại đã vào bụng thím ba cả rồi. Con còn bắt gặp thím ấy lén lấy khoai lang, khoai tây và lạc trong hầm nữa."
Khương Vân Thù thấy trời đã tối, liền lên tiếng: “Anh ba, hay anh để mai hãy đưa chị dâu về đi. Giờ trời tối rồi, đường xá không rõ ràng.”
“Hoặc anh gọi bác sĩ ở trạm y tế đến khám cho chị dâu xem tình hình cái thai thế nào. Chị dâu cứ nói thai không ổn, mình cũng nên kiểm tra cho rõ. Đừng để thiên hạ đồn nhà mình ngược đãi cô ấy.”
“Vân Vân, gọi bác sĩ không phải tốn tiền sao?” Mẹ Khương không hài lòng.
Khương Vân Thù mỉm cười: “Dù anh ba có đưa chị dâu về cũng nên cho người ta thấy rõ chị ấy thế nào trước khi đi.”
Dù vậy, trong lòng cô cảm thấy Lưu Phán Nhi chẳng có vẻ gì là thai yếu.
Khương Thiên linh hoạt nghĩ ngay: “Để con đi gọi bác sĩ.”
Nói xong, y đạp xe đi. Trong sân im ắng nhưng người ngoài vẫn chưa rời đi, chờ xem hồi kết.
Mấy đứa trẻ cũng tụ lại bên cạnh cha mẹ. Dù ghét Lưu Phán Nhi, Khương Hải vẫn đối xử không tệ với cô con gái Khương Diệp. Hắn lấy từ túi ra một viên kẹo cho cô bé ngồi ăn bên cạnh.
Khương Vân Thù bỗng cảm thấy có chút áy náy. Sao chỉ về nhà một chuyến mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Anh ba nhẫn nhịn bao lâu nay, đột nhiên bùng phát thế này, chẳng lẽ là vì cô? Nhưng không giống lắm. Trước đây cũng từng có chuyện như vậy nhưng Khương Hải chưa từng tức giận đến mức này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng phải thôi, ai bảo Lưu Phán Nhi vừa vào cửa đã gây sự, không được một lần thì lại hai lần!
Rất nhanh, Khương Thiên trở lại, phía sau xe đạp chở theo bác sĩ Dư Thiệu Nguyên từ trạm y tế. Ông ấy vốn chạy nạn đến làng Cổ Thụ, nhờ có tay nghề y học nên làm việc tại trạm y tế.
Không ai ngờ, sau khi bắt mạch, bác sĩ Dư nói: “Thai này tốt nhất nên vận động nhiều, đừng ăn quá nhiều. Nếu không đến lúc sinh sẽ nguy hiểm. Dấu hiệu thừa dinh dưỡng, thai nhi quá lớn dễ gây khó sinh.”
Nghe đến đây, những người bên ngoài sân xôn xao bàn tán.
Mẹ Khương giận tím mặt, hét lớn:
"Cái đồ tâm địa đen tối kia. Tao nói sao mấy con gà nhà tao hai tháng nay không đẻ trứng, có phải mày lén lấy hết trứng đi rồi không?"
Trong đàn gà có một con sắp già không đẻ được nữa nên bà từng nghi ngờ. Nhưng nghĩ những con khác vẫn đẻ bình thường nên bà không để tâm.
Hà Khê hừ một tiếng, lật mắt nói:
"Mẹ không biết đấy thôi, đồ mẹ với cha và chú ba đưa cho Tiểu Diệp, quay đi quay lại đã vào bụng thím ba cả rồi. Con còn bắt gặp thím ấy lén lấy khoai lang, khoai tây và lạc trong hầm nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro