Thập Niên 70: Anh Chồng Xưởng Trưởng Chỉ Thích Đưa Tiền, Không Thích Về Nhà!!
Chương 31
Hỏa Sơn Khảo Lật Tử
2024-11-18 15:43:41
"Có lần, thím ấy còn định cắt xén phần lương thực của chúng con. Nếu con không phát hiện thì sau này con với chị cả chắc chắn không giữ được gì."
Mẹ Khương tức đến run người:
"Thằng ba, mai mày lập tức đưa nó về nhà mẹ nó! Hai tháng tiền trứng gà, bảy xu một quả, cũng phải bốn tệ hơn đấy!"
Khương Hải cúi đầu có chút hổ thẹn:
"Mẹ, con biết rồi."
Những năm qua, hắn luôn chọn cách phớt lờ những chuyện lộn xộn này, vô tình khiến gia đình phải chịu thiệt thòi.
Hắn hứa:
"Sáu mươi quả trứng đó, con sẽ trả lại vào phần chung của nhà."
Mẹ Khương nghe vậy, xua tay bảo:
"Thôi, dù sao thì hai chị dâu của con có bầu, mẹ cũng sẽ cho trứng. Nhưng lần này cô ta ăn hết cả phần của mười tháng thai kỳ, mẹ không đời nào cho thêm nữa."
Là con trai thứ ba, Khương Hải vốn là người khéo ăn khéo nói, rất biết cách làm vừa lòng cha mẹ. Những năm gần đây, hắn có vẻ chán nản bất thường. Người làm cha mẹ cũng nhìn ra được.
Mẹ Khương vẫn nhớ rõ mấy năm trước, Khương Hải vui đến mức giống như một đứa trẻ ngốc nghếch, nhờ bà đến nói chuyện với nhà cô gái mà hắn thích để bàn chuyện cưới xin...
Sáng sớm hôm sau, bất chấp sự phản đối của Lưu Phán Nhi, Khương Hải thẳng thừng đưa cô ta về làng Đại Pha kế bên.
Khương Vân Thù nhận nhiệm vụ nấu cơm trưa cho mọi người. Vì thế mẹ Khương giao cho cô chìa khóa tủ đựng lương thực.
Khương Thiên cùng mọi người đã ra đồng từ rất sớm.
Khi cô thức dậy, trong nhà hầu như không còn người lớn. Bước ra ngoài, cô thấy con gái thứ hai chín tuổi của anh cả là Khương Hồng đang dẫn theo hai đứa em năm tuổi là Khương Thanh và Khương Diệp, cùng con trai ba tuổi của anh hai là Khương An Minh, cả bốn đang ngồi xổm ở bậu cửa.
Thấy cô, Khương Hồng nhanh nhảu nói:
“Cô út ơi, bà nội bảo bữa sáng của cô để trong nồi đấy.”
“Ừ, cô biết rồi.”
Khương Vân Thù vào bếp, thấy trong đó có hai củ khoai lang và một quả trứng gà. Cô lấy bát đựng vào rồi quay lại phòng mình. Cô không muốn ăn sáng trước mặt mấy đứa nhỏ, vì thử hỏi ai mà ăn nổi khi bị một đám mắt tròn xoe nhìn chằm chằm?
Ăn xong, cô lấy từ không gian của mình ra một ly sữa đậu nành.
Không có gì đặc biệt trong nhà, cô vòng ra quanh sân một chút nhưng chẳng thấy gì mới lạ. Phía sau sân là một vườn cây nhãn và xoài nhưng đó là tài sản của tập thể, chẳng thể lấy cắp gì từ đó.
Thấy chán, cô quan sát thêm một lúc. Xác định Khương Hồng có thể chăm sóc được mấy đứa nhỏ rồi quay lại phòng, vào không gian riêng để sắp xếp lại nguồn tài nguyên.
Cùng lúc đó tại thành phố, Tạ Diễn Chi trở về nhà nhưng lại thấy trống không. Trên bàn chỉ có một tờ giấy nhắn:
Mẹ Khương tức đến run người:
"Thằng ba, mai mày lập tức đưa nó về nhà mẹ nó! Hai tháng tiền trứng gà, bảy xu một quả, cũng phải bốn tệ hơn đấy!"
Khương Hải cúi đầu có chút hổ thẹn:
"Mẹ, con biết rồi."
Những năm qua, hắn luôn chọn cách phớt lờ những chuyện lộn xộn này, vô tình khiến gia đình phải chịu thiệt thòi.
Hắn hứa:
"Sáu mươi quả trứng đó, con sẽ trả lại vào phần chung của nhà."
Mẹ Khương nghe vậy, xua tay bảo:
"Thôi, dù sao thì hai chị dâu của con có bầu, mẹ cũng sẽ cho trứng. Nhưng lần này cô ta ăn hết cả phần của mười tháng thai kỳ, mẹ không đời nào cho thêm nữa."
Là con trai thứ ba, Khương Hải vốn là người khéo ăn khéo nói, rất biết cách làm vừa lòng cha mẹ. Những năm gần đây, hắn có vẻ chán nản bất thường. Người làm cha mẹ cũng nhìn ra được.
Mẹ Khương vẫn nhớ rõ mấy năm trước, Khương Hải vui đến mức giống như một đứa trẻ ngốc nghếch, nhờ bà đến nói chuyện với nhà cô gái mà hắn thích để bàn chuyện cưới xin...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng sớm hôm sau, bất chấp sự phản đối của Lưu Phán Nhi, Khương Hải thẳng thừng đưa cô ta về làng Đại Pha kế bên.
Khương Vân Thù nhận nhiệm vụ nấu cơm trưa cho mọi người. Vì thế mẹ Khương giao cho cô chìa khóa tủ đựng lương thực.
Khương Thiên cùng mọi người đã ra đồng từ rất sớm.
Khi cô thức dậy, trong nhà hầu như không còn người lớn. Bước ra ngoài, cô thấy con gái thứ hai chín tuổi của anh cả là Khương Hồng đang dẫn theo hai đứa em năm tuổi là Khương Thanh và Khương Diệp, cùng con trai ba tuổi của anh hai là Khương An Minh, cả bốn đang ngồi xổm ở bậu cửa.
Thấy cô, Khương Hồng nhanh nhảu nói:
“Cô út ơi, bà nội bảo bữa sáng của cô để trong nồi đấy.”
“Ừ, cô biết rồi.”
Khương Vân Thù vào bếp, thấy trong đó có hai củ khoai lang và một quả trứng gà. Cô lấy bát đựng vào rồi quay lại phòng mình. Cô không muốn ăn sáng trước mặt mấy đứa nhỏ, vì thử hỏi ai mà ăn nổi khi bị một đám mắt tròn xoe nhìn chằm chằm?
Ăn xong, cô lấy từ không gian của mình ra một ly sữa đậu nành.
Không có gì đặc biệt trong nhà, cô vòng ra quanh sân một chút nhưng chẳng thấy gì mới lạ. Phía sau sân là một vườn cây nhãn và xoài nhưng đó là tài sản của tập thể, chẳng thể lấy cắp gì từ đó.
Thấy chán, cô quan sát thêm một lúc. Xác định Khương Hồng có thể chăm sóc được mấy đứa nhỏ rồi quay lại phòng, vào không gian riêng để sắp xếp lại nguồn tài nguyên.
Cùng lúc đó tại thành phố, Tạ Diễn Chi trở về nhà nhưng lại thấy trống không. Trên bàn chỉ có một tờ giấy nhắn:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro