Thập Niên 70: Anh Chồng Xưởng Trưởng Chỉ Thích Đưa Tiền, Không Thích Về Nhà!!
Chương 37
Hỏa Sơn Khảo Lật Tử
2024-11-18 15:43:41
“Vâng.”
Khương Ngũ Gia nhìn theo bóng dáng rời đi của cô, ánh mắt vẫn dõi theo thật lâu.
Ánh mắt cô vừa rồi nhìn những người kia có chút thương cảm... Ai dám nói Vân Thù không tốt? Đây chẳng phải là một cô gái lương thiện hay sao.
Ai mà ngờ khi lớn lên, cách cô ăn kẹo vẫn giống hệt hồi nhỏ. Từng cử chỉ, biểu cảm vẫn như con bé mềm mại ngày nào trèo lên người ông năm.
Ông năm bật cười.
Cái tên “Vân Thù” này cũng là ông năm thêm vào đấy. Hai người anh của cô – Khương Sơn và Khương Hải – toàn chọn những cái tên thô kệch như “Sơn Lâm” hay “Hải Thiên”. “Khương Vân Thù” vẫn dễ nghe hơn “Khương Vân”.
Về đến nhà, Khương Vân Thù lập tức vào bếp giúp nấu bữa tối. Đang nấu dở thì mẹ Khương và Khương Thiên cũng trở về. Tối nay, Khương Thiên phải quay lại thành phố vì sáng mai còn đi làm.
“Mẹ, con không ăn cơm ở nhà đâu. Lát nữa dọc đường mua hai cái bánh bao là được rồi. Nếu không đi sớm quá thì đường tối không nhìn rõ.” Nói xong, y liếc nhìn đồng hồ.
Mới hơn 5 giờ chiều. Lúc đi, họ mất ba tiếng đạp xe – đó là còn tính cả tốc độ chậm để phù hợp với em gái. Nếu đi một mình, y chỉ mất hơn hai tiếng.
Từ trong bếp, Khương Vân Thù bước ra, gọi với:
“Anh Tư, đợi chút. Anh ăn xong hẵng đi. Em đã nấu cơm xong rồi, còn làm món thịt xào dưa leo nữa.”
“Nghe lời em gái, ăn xong rồi hãy đi.” Mẹ Khương kéo tay con trai vào phòng khách, sau đó quay lại bếp.
Bà nói với Khương Vân Thù:
“Vân Vân, con mang cơm ra cho anh Tư đi. Phần còn lại để mẹ làm.”
Không chút khách khí, Khương Vân Thù múc đầy một bát cơm trắng cho Khương Thiên, còn mang cả món thịt ra.
Mẹ Khương nhìn mà nhíu mày. Cơm trắng đấy! Con bé này thật lãng phí.
Khi Khương Vân Thù mang cơm ra, Khương Thiên vừa rửa mặt xong. Cô nói:
“Anh Tư, dù sao trên đường anh cũng phải dừng lại ăn. Ăn no ở nhà trước cho khỏe rồi đi.”
“Em biết anh gấp nên em mới nấu cơm tối sớm đấy.”
Khương Thiên cười:
“Được, nghe lời em.”
Vừa ăn, y vừa hỏi:
“Em khi nào về lại thành phố? Lúc đó anh mang chó qua nhà em luôn nhé.”
Khương Vân Thù đột nhiên cười tươi:
“Anh Tư, tuần sau cuối tuần anh nghỉ thì đến đón em nhé. Em mang hơi nhiều đồ.”
“Được thôi, chuyện nhỏ.” Khương Thiên nhớ ra rằng em gái hình như nhờ cha chuẩn bị khá nhiều thứ.
“Nhưng mà em mang nhiều đồ về như vậy, không sợ mấy chị dâu có ý kiến à?”
“Em cũng đâu để cha mẹ làm không công. Em trả tiền công là được chứ gì?” Trong lòng Khương Vân Thù đã tính toán xong xuôi.
Nguyên chủ có thể về nhà mà chẳng phải ngại ngần gì nhưng cô thì không. Cô vẫn sẽ ở lại đây, vì đã có sẵn danh phận, không việc gì không dùng.
Khương Ngũ Gia nhìn theo bóng dáng rời đi của cô, ánh mắt vẫn dõi theo thật lâu.
Ánh mắt cô vừa rồi nhìn những người kia có chút thương cảm... Ai dám nói Vân Thù không tốt? Đây chẳng phải là một cô gái lương thiện hay sao.
Ai mà ngờ khi lớn lên, cách cô ăn kẹo vẫn giống hệt hồi nhỏ. Từng cử chỉ, biểu cảm vẫn như con bé mềm mại ngày nào trèo lên người ông năm.
Ông năm bật cười.
Cái tên “Vân Thù” này cũng là ông năm thêm vào đấy. Hai người anh của cô – Khương Sơn và Khương Hải – toàn chọn những cái tên thô kệch như “Sơn Lâm” hay “Hải Thiên”. “Khương Vân Thù” vẫn dễ nghe hơn “Khương Vân”.
Về đến nhà, Khương Vân Thù lập tức vào bếp giúp nấu bữa tối. Đang nấu dở thì mẹ Khương và Khương Thiên cũng trở về. Tối nay, Khương Thiên phải quay lại thành phố vì sáng mai còn đi làm.
“Mẹ, con không ăn cơm ở nhà đâu. Lát nữa dọc đường mua hai cái bánh bao là được rồi. Nếu không đi sớm quá thì đường tối không nhìn rõ.” Nói xong, y liếc nhìn đồng hồ.
Mới hơn 5 giờ chiều. Lúc đi, họ mất ba tiếng đạp xe – đó là còn tính cả tốc độ chậm để phù hợp với em gái. Nếu đi một mình, y chỉ mất hơn hai tiếng.
Từ trong bếp, Khương Vân Thù bước ra, gọi với:
“Anh Tư, đợi chút. Anh ăn xong hẵng đi. Em đã nấu cơm xong rồi, còn làm món thịt xào dưa leo nữa.”
“Nghe lời em gái, ăn xong rồi hãy đi.” Mẹ Khương kéo tay con trai vào phòng khách, sau đó quay lại bếp.
Bà nói với Khương Vân Thù:
“Vân Vân, con mang cơm ra cho anh Tư đi. Phần còn lại để mẹ làm.”
Không chút khách khí, Khương Vân Thù múc đầy một bát cơm trắng cho Khương Thiên, còn mang cả món thịt ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Khương nhìn mà nhíu mày. Cơm trắng đấy! Con bé này thật lãng phí.
Khi Khương Vân Thù mang cơm ra, Khương Thiên vừa rửa mặt xong. Cô nói:
“Anh Tư, dù sao trên đường anh cũng phải dừng lại ăn. Ăn no ở nhà trước cho khỏe rồi đi.”
“Em biết anh gấp nên em mới nấu cơm tối sớm đấy.”
Khương Thiên cười:
“Được, nghe lời em.”
Vừa ăn, y vừa hỏi:
“Em khi nào về lại thành phố? Lúc đó anh mang chó qua nhà em luôn nhé.”
Khương Vân Thù đột nhiên cười tươi:
“Anh Tư, tuần sau cuối tuần anh nghỉ thì đến đón em nhé. Em mang hơi nhiều đồ.”
“Được thôi, chuyện nhỏ.” Khương Thiên nhớ ra rằng em gái hình như nhờ cha chuẩn bị khá nhiều thứ.
“Nhưng mà em mang nhiều đồ về như vậy, không sợ mấy chị dâu có ý kiến à?”
“Em cũng đâu để cha mẹ làm không công. Em trả tiền công là được chứ gì?” Trong lòng Khương Vân Thù đã tính toán xong xuôi.
Nguyên chủ có thể về nhà mà chẳng phải ngại ngần gì nhưng cô thì không. Cô vẫn sẽ ở lại đây, vì đã có sẵn danh phận, không việc gì không dùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro