Thập Niên 70: Anh Chồng Xưởng Trưởng Chỉ Thích Đưa Tiền, Không Thích Về Nhà!!
Chương 39
Hỏa Sơn Khảo Lật Tử
2024-11-18 15:43:41
Hơn nữa, với sức mạnh của nhà họ Tạ, cô có ý muốn tránh những rắc rối không cần thiết.
Nếu đến lúc không thể tránh mà phải đối đầu, cô mới cần nghĩ cách ứng phó.
Tạ Thanh Hoan nghe xong câu nói của cô thì sững lại một chút. Mãi đến khi Từ Cẩm An khẽ ho một tiếng, cô ta mới định thần và vội vàng nói:
“Tất nhiên là được. Dù sao cô bây giờ cũng đã là vợ của chú nhỏ tôi, chúng ta là người một nhà.”
“Hơn nữa, trước đây cô có gây chút phiền phức cho tôi nhưng thực sự chẳng ảnh hưởng gì nhiều, còn chưa phiền bằng mấy người ở điểm trú của trí thức. Ngược lại, tôi lại thấy áy náy vì vết thương trên đầu cô hôm đó. Dù sao, mặt cô hôm ấy cũng đầy máu...”
Khương Vân Thù: ...Cô cứ nói thẳng ra là trước đây tôi rất ngu ngốc cũng được.
Khi đọc sách, cô không hiểu tính cách của nữ chính Tạ Thanh Hoan. Đối phương vừa biết trả thù người gây khó dễ lại vừa không để bụng nếu người ta xin lỗi.
Đó là một kiểu khoan dung kỳ lạ…
Khương Vân Thù làm bộ ho nhẹ, nói một cách tùy tiện:
“Bây giờ chúng ta là người nhà nhưng cô đừng mong tôi sẽ chăm sóc cô như bậc trưởng bối. Cùng lắm tôi sẽ không gây rắc rối cho cô. Còn nếu cô cần giúp gì thì đi tìm chú nhỏ của cô, đừng tìm tôi.”
Dù sao thì hôm nay cô cũng phải tỏ rõ thái độ. Còn chuyện sau này để tính sau.
Nam nữ chính, cô chẳng muốn nghiên cứu làm gì. Thời gian đó dành để kiếm tiền, sớm đạt được mục tiêu sống nhàn hạ chẳng phải tốt hơn sao?
Không ngờ câu nói của Tạ Thanh Hoan lại khiến cô nghẹn họng:
“Cô yên tâm. Cô chỉ lớn hơn tôi một tuổi, tôi không định để cô phải chăm sóc tôi đâu.”
Thật ra tuổi thật của cô ta còn lớn hơn Khương Vân Thù.
Khương Vân Thù chợt cười tươi:
“Cháu gái ngoan thật hiểu chuyện.”
Tạ Thanh Hoan: ...Cái mối quan hệ chết tiệt này.
Cô ta lấy ra một hộp kem dưỡng tuyết hoa:
“Đây là quà xin lỗi tôi tặng cô.”
Khương Vân Thù giấu tay ra sau lưng, lắc đầu:
“Không được, tôi không cần. Chúng ta đã nói là chuyện cũ xí xóa rồi. Nếu tôi nhận kem dưỡng của cô, chẳng phải lại nợ cô sao? Hai người mau về đi. Trời sắp tối rồi, không khéo lại ngã xuống ruộng đấy.”
Phần đầu câu nói của cô khiến Tạ Thanh Hoan cảm thấy có lý nhưng phần sau...
Khương Vân Thù chẳng buồn quan tâm họ nghĩ gì, quay lưng đi thẳng vào sân.
Tạ Thanh Hoan và Từ Cẩm An nhìn nhau, cô ta nói:
“Chúng ta về thôi.”
Trên đường về, vừa đi cô ta vừa nghĩ hôm nay ánh mắt Khương Vân Thù không hề liếc nhìn Từ Cẩm An dù chỉ một lần. Có lẽ từ khi kết hôn với chú nhỏ, cô đã không còn để tâm đến Từ Cẩm An nữa.
Nếu đến lúc không thể tránh mà phải đối đầu, cô mới cần nghĩ cách ứng phó.
Tạ Thanh Hoan nghe xong câu nói của cô thì sững lại một chút. Mãi đến khi Từ Cẩm An khẽ ho một tiếng, cô ta mới định thần và vội vàng nói:
“Tất nhiên là được. Dù sao cô bây giờ cũng đã là vợ của chú nhỏ tôi, chúng ta là người một nhà.”
“Hơn nữa, trước đây cô có gây chút phiền phức cho tôi nhưng thực sự chẳng ảnh hưởng gì nhiều, còn chưa phiền bằng mấy người ở điểm trú của trí thức. Ngược lại, tôi lại thấy áy náy vì vết thương trên đầu cô hôm đó. Dù sao, mặt cô hôm ấy cũng đầy máu...”
Khương Vân Thù: ...Cô cứ nói thẳng ra là trước đây tôi rất ngu ngốc cũng được.
Khi đọc sách, cô không hiểu tính cách của nữ chính Tạ Thanh Hoan. Đối phương vừa biết trả thù người gây khó dễ lại vừa không để bụng nếu người ta xin lỗi.
Đó là một kiểu khoan dung kỳ lạ…
Khương Vân Thù làm bộ ho nhẹ, nói một cách tùy tiện:
“Bây giờ chúng ta là người nhà nhưng cô đừng mong tôi sẽ chăm sóc cô như bậc trưởng bối. Cùng lắm tôi sẽ không gây rắc rối cho cô. Còn nếu cô cần giúp gì thì đi tìm chú nhỏ của cô, đừng tìm tôi.”
Dù sao thì hôm nay cô cũng phải tỏ rõ thái độ. Còn chuyện sau này để tính sau.
Nam nữ chính, cô chẳng muốn nghiên cứu làm gì. Thời gian đó dành để kiếm tiền, sớm đạt được mục tiêu sống nhàn hạ chẳng phải tốt hơn sao?
Không ngờ câu nói của Tạ Thanh Hoan lại khiến cô nghẹn họng:
“Cô yên tâm. Cô chỉ lớn hơn tôi một tuổi, tôi không định để cô phải chăm sóc tôi đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra tuổi thật của cô ta còn lớn hơn Khương Vân Thù.
Khương Vân Thù chợt cười tươi:
“Cháu gái ngoan thật hiểu chuyện.”
Tạ Thanh Hoan: ...Cái mối quan hệ chết tiệt này.
Cô ta lấy ra một hộp kem dưỡng tuyết hoa:
“Đây là quà xin lỗi tôi tặng cô.”
Khương Vân Thù giấu tay ra sau lưng, lắc đầu:
“Không được, tôi không cần. Chúng ta đã nói là chuyện cũ xí xóa rồi. Nếu tôi nhận kem dưỡng của cô, chẳng phải lại nợ cô sao? Hai người mau về đi. Trời sắp tối rồi, không khéo lại ngã xuống ruộng đấy.”
Phần đầu câu nói của cô khiến Tạ Thanh Hoan cảm thấy có lý nhưng phần sau...
Khương Vân Thù chẳng buồn quan tâm họ nghĩ gì, quay lưng đi thẳng vào sân.
Tạ Thanh Hoan và Từ Cẩm An nhìn nhau, cô ta nói:
“Chúng ta về thôi.”
Trên đường về, vừa đi cô ta vừa nghĩ hôm nay ánh mắt Khương Vân Thù không hề liếc nhìn Từ Cẩm An dù chỉ một lần. Có lẽ từ khi kết hôn với chú nhỏ, cô đã không còn để tâm đến Từ Cẩm An nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro