Thập Niên 70: Anh Chồng Xưởng Trưởng Chỉ Thích Đưa Tiền, Không Thích Về Nhà!!
Chương 47
Hỏa Sơn Khảo Lật Tử
2024-11-18 15:43:41
“Em nghe nói anh và Lưu Phán Nhi cãi nhau và trở về nhà. Có phải vì chuyện của em mà hai người mâu thuẫn không? Nếu đúng vậy, em muốn nói lời xin lỗi.”
Khương Hải không thoải mái, quay mặt đi chỗ khác:
“Không phải vì em.”
Nghe vậy, Hứa Mỹ Mỹ khẽ cười nhẹ nhõm:
“Vậy thì em yên tâm rồi. Dù ngày đó em bỏ lỡ anh nhưng em vẫn mong anh có một cuộc sống tốt.”
Khương Hải lại rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói:
“Nếu không có gì, em về đi. Sau này chúng ta cũng đừng gặp lại nữa. Nếu bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt cho thanh danh của em.”
“Tôi giúp em chỉ vì không muốn nhìn thấy ai đó bị bán đi ngay trước mắt mình. Đó là điều hầu hết mọi người đều sẽ làm. Em đã cảm ơn rồi, tôi cũng nhận rồi. Hiện giờ, chúng ta đều đã có gia đình, gặp riêng không phù hợp đâu.”
Dứt lời, Khương Hải vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa mâu thuẫn, không rõ vì sao.
Khương Vân Thù đứng ngoài hẻm thầm nghĩ:
Anh ba vẫn rất biết suy nghĩ. Trong thời đại này, việc dây dưa tình cảm nam nữ là điều cấm kỵ.
Nhưng trong hẻm, Hứa Mỹ Mỹ đột nhiên lao đến ôm chặt lấy Khương Hải.
“Đại Hải, bao năm nay em vẫn chưa quên được anh. Bây giờ chồng em cũng đã qua đời, chúng ta có thể ở bên nhau được không? Dù sao, anh cũng không thích Lưu Phán Nhi. Cả mẹ và gia đình anh cũng không ai thích cô ta.”
“Chồng trước của em để lại một suất làm việc. Sau khi kết hôn, em có thể nhường lại cho anh. Khi đó, anh sẽ trở thành công nhân thành phố. Anh cũng có thể đưa con gái mình, Khương Diệp, lên đây học. Thằng bé Thiết Đản cũng sẽ có cha và chị gái.”
“Em biết trước đây anh cũng thích em. Chúng ta lỡ dở nhưng giờ là cơ hội tốt. Đại Hải, anh ly hôn với Lưu Phán Nhi đi, được không?”
Đứng ở đầu hẻm, Khương Vân Thù ngước nhìn trời rồi nhìn quanh xem có ai đang tới không.
Cô lo nếu chẳng may anh ba và người trong hẻm bị bắt gặp thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Cô không muốn lên tiếng can thiệp ngay lúc này, bởi cô cũng tò mò anh ba sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Khương Hải lập tức muốn đẩy cô ta ra nhưng phát hiện Hứa Mỹ Mỹ ôm quá chặt.
Nếu cố dùng sức, cô ta nhất định sẽ bị thương.
Hắn nói một cách bất lực:
“Buông tôi ra.”
“Không.” Hứa Mỹ Mỹ giữ chặt, cương quyết:
“Trừ khi anh đồng ý với em. Em biết anh vẫn còn thích em.”
“Đại Hải, em cũng đau lòng khi thấy anh sống với người như thế.”
Với cô ta, Khương Hải giống như chiếc phao cứu sinh cuối cùng. Làm sao cô ta có thể buông tay được? Những ngày qua, cô ta đã phải chịu sự soi mói. Có kẻ còn đến gõ cửa nhà cô ta giữa đêm.
Khương Hải không thoải mái, quay mặt đi chỗ khác:
“Không phải vì em.”
Nghe vậy, Hứa Mỹ Mỹ khẽ cười nhẹ nhõm:
“Vậy thì em yên tâm rồi. Dù ngày đó em bỏ lỡ anh nhưng em vẫn mong anh có một cuộc sống tốt.”
Khương Hải lại rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói:
“Nếu không có gì, em về đi. Sau này chúng ta cũng đừng gặp lại nữa. Nếu bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt cho thanh danh của em.”
“Tôi giúp em chỉ vì không muốn nhìn thấy ai đó bị bán đi ngay trước mắt mình. Đó là điều hầu hết mọi người đều sẽ làm. Em đã cảm ơn rồi, tôi cũng nhận rồi. Hiện giờ, chúng ta đều đã có gia đình, gặp riêng không phù hợp đâu.”
Dứt lời, Khương Hải vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa mâu thuẫn, không rõ vì sao.
Khương Vân Thù đứng ngoài hẻm thầm nghĩ:
Anh ba vẫn rất biết suy nghĩ. Trong thời đại này, việc dây dưa tình cảm nam nữ là điều cấm kỵ.
Nhưng trong hẻm, Hứa Mỹ Mỹ đột nhiên lao đến ôm chặt lấy Khương Hải.
“Đại Hải, bao năm nay em vẫn chưa quên được anh. Bây giờ chồng em cũng đã qua đời, chúng ta có thể ở bên nhau được không? Dù sao, anh cũng không thích Lưu Phán Nhi. Cả mẹ và gia đình anh cũng không ai thích cô ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chồng trước của em để lại một suất làm việc. Sau khi kết hôn, em có thể nhường lại cho anh. Khi đó, anh sẽ trở thành công nhân thành phố. Anh cũng có thể đưa con gái mình, Khương Diệp, lên đây học. Thằng bé Thiết Đản cũng sẽ có cha và chị gái.”
“Em biết trước đây anh cũng thích em. Chúng ta lỡ dở nhưng giờ là cơ hội tốt. Đại Hải, anh ly hôn với Lưu Phán Nhi đi, được không?”
Đứng ở đầu hẻm, Khương Vân Thù ngước nhìn trời rồi nhìn quanh xem có ai đang tới không.
Cô lo nếu chẳng may anh ba và người trong hẻm bị bắt gặp thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Cô không muốn lên tiếng can thiệp ngay lúc này, bởi cô cũng tò mò anh ba sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Khương Hải lập tức muốn đẩy cô ta ra nhưng phát hiện Hứa Mỹ Mỹ ôm quá chặt.
Nếu cố dùng sức, cô ta nhất định sẽ bị thương.
Hắn nói một cách bất lực:
“Buông tôi ra.”
“Không.” Hứa Mỹ Mỹ giữ chặt, cương quyết:
“Trừ khi anh đồng ý với em. Em biết anh vẫn còn thích em.”
“Đại Hải, em cũng đau lòng khi thấy anh sống với người như thế.”
Với cô ta, Khương Hải giống như chiếc phao cứu sinh cuối cùng. Làm sao cô ta có thể buông tay được? Những ngày qua, cô ta đã phải chịu sự soi mói. Có kẻ còn đến gõ cửa nhà cô ta giữa đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro