Thập Niên 70: Anh Chồng Xưởng Trưởng Chỉ Thích Đưa Tiền, Không Thích Về Nhà!!
Chương 48
Hỏa Sơn Khảo Lật Tử
2024-11-18 15:43:41
Chỉ có hắn mới giúp cô ta bàn giao được công việc và mang lại cảm giác an toàn.
Khương Hải ngừng giằng co. Đợi một lúc thấy cô ta nới lỏng tay, hắn liền nhanh chóng thoát ra.
Sau đó, hắn chạy thẳng ra khỏi hẻm.
Khương Vân Thù còn đang chăm chú lắng nghe động tĩnh thì thấy một bóng dáng cao lớn lao ra, vượt qua cô rồi chạy thật xa.
Không chần chừ, cô cũng đạp xe đi ngay. Nếu ở lại, chẳng phải chờ bị người phụ nữ trong hẻm bắt gặp và biết cô nghe được mọi chuyện sao?
Cô đạp xe hướng đến hợp tác xã, vừa đi vừa nghĩ.
Người phụ nữ này đúng là "bạch nguyệt quang" (trăng sáng trong lòng) không hề đơn giản. Đây đâu phải bạch nguyệt quang, rõ ràng là "hắc nguyệt quang" (trăng đen).
Dù Lưu Phán Nhi có ra sao nhưng chuyện Hứa Mỹ Mỹ xúi giục anh ba ly hôn là không đúng.
Nhìn tình hình này, anh ba đúng là gặp phiền toái sau khi ra tay cứu người.
Khi đến hợp tác xã, Khương Vân Thù lấy tiền và tem phiếu ra mua một bánh xà phòng và 7 hộp diêm. Xà phòng giá 3 hào 6, diêm giá 2 xu mỗi hộp. Cô tiêu hết đúng 5 hào mà mẹ Khương đưa.
Sau đó, cô mua thêm 4 gói thuốc lá Đại Tiền Môn, 3 chai rượu trắng và một hộp kem dưỡng Hữu Nghị cho mẹ. Thuốc lá giá 3 hào 5 một gói, rượu trắng 6 hào một chai, kem dưỡng 2 hào. Tổng cộng là 3 tệ 4 hào.
Nhờ có phiếu thuốc lá và rượu mà Tạ Diễn Chi đưa, cô mới mua được những món này.
Khi đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt cô dừng lại ở góc cửa hàng, nơi có dầu dừa và dầu cọ.
Khương Vân Thù hỏi nhân viên bán hàng thì được biết hai loại dầu này không cần tem phiếu, giá chỉ 5 hào một cân. Hiện tại cả hai loại đều còn 20 cân.
“Cho tôi lấy hết, làm phiền chị lấy hàng giúp tôi.”
Người phụ nữ đứng gần đó không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:
“Dầu này dùng để xào nấu không ngon, còn làm mất vị của món ăn nữa.”
“5 hào một cân, cô thêm 3 hào 8 nữa là mua được một cân dầu đậu nành rồi. Dầu đậu nành tuy cần tem phiếu nhưng ăn ngon hơn nhiều.”
Khương Vân Thù mỉm cười, đáp:
“Cảm ơn chị nhưng cả nhà tôi rất thích vị này. Tôi mua nhiều một lần để lần sau khỏi phải đi nữa.”
Người phụ nữ kia không tin nhưng cũng không nói thêm. Dù sao cũng không phải tiền của mình, cô ta chẳng có lý do để can thiệp.
Có lẽ người ta có sở thích đặc biệt gì đó mà ngại nói.
Nhân viên bán hàng thì vui mừng vì cuối cùng đã có người mua hết số dầu tồn kho này. Cô ấy nhanh chóng lấy hàng ra, chẳng thắc mắc thêm điều gì.
Sau khi trả tiền, Khương Vân Thù xách theo cả đống đồ rời khỏi cửa hàng.
40 cân dầu tốn 20 tệ. Giờ đây, trong túi cô vẫn còn 638 tệ 8 hào.
Cô từng nghĩ đến việc mua thêm đồ ăn ngon mang về. Nhưng trong nhà đông người, nếu không chia đều thì dễ gây bất mãn nên cô quyết định thôi.
Khương Hải ngừng giằng co. Đợi một lúc thấy cô ta nới lỏng tay, hắn liền nhanh chóng thoát ra.
Sau đó, hắn chạy thẳng ra khỏi hẻm.
Khương Vân Thù còn đang chăm chú lắng nghe động tĩnh thì thấy một bóng dáng cao lớn lao ra, vượt qua cô rồi chạy thật xa.
Không chần chừ, cô cũng đạp xe đi ngay. Nếu ở lại, chẳng phải chờ bị người phụ nữ trong hẻm bắt gặp và biết cô nghe được mọi chuyện sao?
Cô đạp xe hướng đến hợp tác xã, vừa đi vừa nghĩ.
Người phụ nữ này đúng là "bạch nguyệt quang" (trăng sáng trong lòng) không hề đơn giản. Đây đâu phải bạch nguyệt quang, rõ ràng là "hắc nguyệt quang" (trăng đen).
Dù Lưu Phán Nhi có ra sao nhưng chuyện Hứa Mỹ Mỹ xúi giục anh ba ly hôn là không đúng.
Nhìn tình hình này, anh ba đúng là gặp phiền toái sau khi ra tay cứu người.
Khi đến hợp tác xã, Khương Vân Thù lấy tiền và tem phiếu ra mua một bánh xà phòng và 7 hộp diêm. Xà phòng giá 3 hào 6, diêm giá 2 xu mỗi hộp. Cô tiêu hết đúng 5 hào mà mẹ Khương đưa.
Sau đó, cô mua thêm 4 gói thuốc lá Đại Tiền Môn, 3 chai rượu trắng và một hộp kem dưỡng Hữu Nghị cho mẹ. Thuốc lá giá 3 hào 5 một gói, rượu trắng 6 hào một chai, kem dưỡng 2 hào. Tổng cộng là 3 tệ 4 hào.
Nhờ có phiếu thuốc lá và rượu mà Tạ Diễn Chi đưa, cô mới mua được những món này.
Khi đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt cô dừng lại ở góc cửa hàng, nơi có dầu dừa và dầu cọ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Vân Thù hỏi nhân viên bán hàng thì được biết hai loại dầu này không cần tem phiếu, giá chỉ 5 hào một cân. Hiện tại cả hai loại đều còn 20 cân.
“Cho tôi lấy hết, làm phiền chị lấy hàng giúp tôi.”
Người phụ nữ đứng gần đó không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:
“Dầu này dùng để xào nấu không ngon, còn làm mất vị của món ăn nữa.”
“5 hào một cân, cô thêm 3 hào 8 nữa là mua được một cân dầu đậu nành rồi. Dầu đậu nành tuy cần tem phiếu nhưng ăn ngon hơn nhiều.”
Khương Vân Thù mỉm cười, đáp:
“Cảm ơn chị nhưng cả nhà tôi rất thích vị này. Tôi mua nhiều một lần để lần sau khỏi phải đi nữa.”
Người phụ nữ kia không tin nhưng cũng không nói thêm. Dù sao cũng không phải tiền của mình, cô ta chẳng có lý do để can thiệp.
Có lẽ người ta có sở thích đặc biệt gì đó mà ngại nói.
Nhân viên bán hàng thì vui mừng vì cuối cùng đã có người mua hết số dầu tồn kho này. Cô ấy nhanh chóng lấy hàng ra, chẳng thắc mắc thêm điều gì.
Sau khi trả tiền, Khương Vân Thù xách theo cả đống đồ rời khỏi cửa hàng.
40 cân dầu tốn 20 tệ. Giờ đây, trong túi cô vẫn còn 638 tệ 8 hào.
Cô từng nghĩ đến việc mua thêm đồ ăn ngon mang về. Nhưng trong nhà đông người, nếu không chia đều thì dễ gây bất mãn nên cô quyết định thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro