Thập Niên 70: Bác Sĩ Thiên Tài Và Kho Vật Tư Tỷ Đô Được Cả Nước Săn Đón
Chương 45
2024-10-12 07:31:44
Hôm đó, vừa hay thấy Diệp Thanh Nguyệt ngồi thẫn thờ bên bờ sông, cô ta không kiềm chế được mà xô ngã rồi bỏ chạy.
Kiếp trước, khi cảnh sát thẩm vấn Trịnh Yến Yến, cô ta đã khai ra tất cả.
Kẻ chủ mưu là Diệp Phương, còn Trịnh Yến Yến chỉ là kẻ bị lợi dụng.
Diệp Thanh Nguyệt chẳng coi Trịnh Yến Yến là đối thủ, vì cô ta không xứng.
Một người thiếu suy nghĩ như thế, sau này xử lý cũng không muộn.
“Nhưng mà em gan cũng lớn đấy nhỉ.” Diệp Thanh Nguyệt đưa mẹ và em trai vào nhà, tránh xa những ánh mắt tò mò bên ngoài, rồi không nhịn được liền véo nhẹ vào khuôn mặt gầy gò của Diệp Phong.
“Chị ơi, em làm vậy chẳng phải để chấm dứt hậu họa sao?” Diệp Phong luôn tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt chị, để mặc cho chị nựng má.
Diệp Thanh Nguyệt không trách cậu.
Dù sao, những chiêu trò nhỏ này cũng là cô dạy cho Diệp Phong.
Chỉ không ngờ rằng cậu lại học nhanh đến thế, thậm chí còn giỏi hơn cả chị.
“Thông minh không phải là xấu, nhưng em phải biết dùng vào việc đúng đắn.” Diệp Thanh Nguyệt vừa mừng vì em trai lanh lợi, vừa có chút lo lắng, “A Phong, chúng ta làm những chuyện này chỉ để tự vệ thôi, sau này em không được dùng chúng để hại người khác đâu nhé.” “Chị nghĩ em xấu như thế sao?” Diệp Phong giả vờ ấm ức, định dùng bộ mặt tội nghiệp để chị bỏ qua.
Nhưng thấy chị nghiêm túc, cậu cũng thôi làm trò: “Chị yên tâm đi, em sẽ không hại ai đâu.
Em không muốn trở thành người như ông nội hay nhị thúc.” Cậu chỉ muốn mạnh mẽ để bảo vệ gia đình mình! Diệp Thanh Nguyệt lúc này mới nở nụ cười, xoa đầu cậu: “Tốt lắm, đi ngủ thôi.
Không bao lâu nữa là trời sáng, ngày mai còn nhiều việc phải làm đấy.” “Vâng!” Diệp Phong gật đầu đồng ý.
“Mẹ, sao mẹ chưa ngủ à?” Diệp Thanh Nguyệt đã nằm trên giường, thấy mẹ mình vẫn đứng đó liền thắc mắc.
“Có trộm mà.” Diệp Hướng Hồng tay cầm con dao phay nhặt về, “Mẹ canh đêm, hai con cứ yên tâm ngủ đi.” Diệp Thanh Nguyệt cảm thấy ấm lòng, đứng dậy kéo mẹ mình nằm xuống: “Mẹ à, yên tâm đi, bên ngoài đại đội trưởng đang dẫn người tuần tra, đêm nay sẽ không có chuyện gì đâu, mẹ cũng ngủ một giấc đi.” Cô nhẹ nhàng nói: “Hôm nay mẹ đã vất vả rồi…” Giải quyết xong một nỗi lo, Diệp Thanh Nguyệt cảm nhận được mùi hương quen thuộc từ mẹ, cảm thấy an lòng hơn nhiều, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Dưới ánh trăng, Diệp Hướng Hồng ngắm nhìn gương mặt say ngủ của con gái, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, khẽ gỡ tay con ra khỏi mình rồi ôm lấy con dao phay, ngồi ngay cửa phòng mà ngủ gật.
Giữa đêm khuya, ở nhà ông Diệp.
Diệp Chính Hoa cắn chặt một mảnh vải, mồ hôi đầm đìa trên trán, hai tay ôm chặt lấy đùi, mặt nhăn nhó chịu đựng cơn đau dữ dội.
“Chính Hoa, con ổn không?” Bà Lý đứng bên cạnh vừa lau nước mắt vừa nói với ông Diệp, người đang ngồi hút thuốc lào ở góc nhà: “Cha bọn trẻ, nếu không được thì gọi bác sĩ Vương tới thôi!” Ông Diệp trợn mắt lườm bà một cái: “Bác sĩ Vương đến nhìn thấy vết thương của nó, chẳng phải sẽ biết nó đi ăn trộm à? Không được gọi bác sĩ!” “Nhưng mà Chính Hoa đau đến thế này, không thể để mặc như vậy được.” Bà Lý lo lắng kêu lên.
Kiếp trước, khi cảnh sát thẩm vấn Trịnh Yến Yến, cô ta đã khai ra tất cả.
Kẻ chủ mưu là Diệp Phương, còn Trịnh Yến Yến chỉ là kẻ bị lợi dụng.
Diệp Thanh Nguyệt chẳng coi Trịnh Yến Yến là đối thủ, vì cô ta không xứng.
Một người thiếu suy nghĩ như thế, sau này xử lý cũng không muộn.
“Nhưng mà em gan cũng lớn đấy nhỉ.” Diệp Thanh Nguyệt đưa mẹ và em trai vào nhà, tránh xa những ánh mắt tò mò bên ngoài, rồi không nhịn được liền véo nhẹ vào khuôn mặt gầy gò của Diệp Phong.
“Chị ơi, em làm vậy chẳng phải để chấm dứt hậu họa sao?” Diệp Phong luôn tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt chị, để mặc cho chị nựng má.
Diệp Thanh Nguyệt không trách cậu.
Dù sao, những chiêu trò nhỏ này cũng là cô dạy cho Diệp Phong.
Chỉ không ngờ rằng cậu lại học nhanh đến thế, thậm chí còn giỏi hơn cả chị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thông minh không phải là xấu, nhưng em phải biết dùng vào việc đúng đắn.” Diệp Thanh Nguyệt vừa mừng vì em trai lanh lợi, vừa có chút lo lắng, “A Phong, chúng ta làm những chuyện này chỉ để tự vệ thôi, sau này em không được dùng chúng để hại người khác đâu nhé.” “Chị nghĩ em xấu như thế sao?” Diệp Phong giả vờ ấm ức, định dùng bộ mặt tội nghiệp để chị bỏ qua.
Nhưng thấy chị nghiêm túc, cậu cũng thôi làm trò: “Chị yên tâm đi, em sẽ không hại ai đâu.
Em không muốn trở thành người như ông nội hay nhị thúc.” Cậu chỉ muốn mạnh mẽ để bảo vệ gia đình mình! Diệp Thanh Nguyệt lúc này mới nở nụ cười, xoa đầu cậu: “Tốt lắm, đi ngủ thôi.
Không bao lâu nữa là trời sáng, ngày mai còn nhiều việc phải làm đấy.” “Vâng!” Diệp Phong gật đầu đồng ý.
“Mẹ, sao mẹ chưa ngủ à?” Diệp Thanh Nguyệt đã nằm trên giường, thấy mẹ mình vẫn đứng đó liền thắc mắc.
“Có trộm mà.” Diệp Hướng Hồng tay cầm con dao phay nhặt về, “Mẹ canh đêm, hai con cứ yên tâm ngủ đi.” Diệp Thanh Nguyệt cảm thấy ấm lòng, đứng dậy kéo mẹ mình nằm xuống: “Mẹ à, yên tâm đi, bên ngoài đại đội trưởng đang dẫn người tuần tra, đêm nay sẽ không có chuyện gì đâu, mẹ cũng ngủ một giấc đi.” Cô nhẹ nhàng nói: “Hôm nay mẹ đã vất vả rồi…” Giải quyết xong một nỗi lo, Diệp Thanh Nguyệt cảm nhận được mùi hương quen thuộc từ mẹ, cảm thấy an lòng hơn nhiều, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Dưới ánh trăng, Diệp Hướng Hồng ngắm nhìn gương mặt say ngủ của con gái, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, khẽ gỡ tay con ra khỏi mình rồi ôm lấy con dao phay, ngồi ngay cửa phòng mà ngủ gật.
Giữa đêm khuya, ở nhà ông Diệp.
Diệp Chính Hoa cắn chặt một mảnh vải, mồ hôi đầm đìa trên trán, hai tay ôm chặt lấy đùi, mặt nhăn nhó chịu đựng cơn đau dữ dội.
“Chính Hoa, con ổn không?” Bà Lý đứng bên cạnh vừa lau nước mắt vừa nói với ông Diệp, người đang ngồi hút thuốc lào ở góc nhà: “Cha bọn trẻ, nếu không được thì gọi bác sĩ Vương tới thôi!” Ông Diệp trợn mắt lườm bà một cái: “Bác sĩ Vương đến nhìn thấy vết thương của nó, chẳng phải sẽ biết nó đi ăn trộm à? Không được gọi bác sĩ!” “Nhưng mà Chính Hoa đau đến thế này, không thể để mặc như vậy được.” Bà Lý lo lắng kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro