Thập Niên 70: Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Cố Chấp Trọng Sinh
Nam Đồng Chí Ca...
Bặc Nguyên
2024-11-06 23:23:20
Vừa nói xong, ánh mắt Giang Lâm lạnh lùng đảo qua gã bỉ ổi đang ngồi trên ghế.
Cả người gã bỉ ổi run rẩy, không hiểu sao cảm giác được một cỗ áp lực cùng cảm giác hít thở không thông ập vào mặt, thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần.
Vừa rồi khi đồng chí cảnh sát nói nhất định phải nghiêm trị anh ta, anh ta căn bản không sợ hãi, bởi vì nhà anh ta có người trong hệ thống cảnh sát. Hơn nữa còn là nhân vật lớn có vị trí cao, mà nhà anh ta có ân với nhân vật lớn kia, chỉ cần bà nội anh ta mở miệng, cuối cùng chắc chắn anh ta sẽ được thả ra.
Nhưng mà người đàn ông trước mắt này vừa xuất hiện, anh ta đột nhiên cảm thấy được sự nguy hiểm.
Quả nhiên, ngay sau đó anh nói với cô gái có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lời nói cay nghiệt: "Cô về trước đi, nơi này giao cho tôi."
Bạch Du khựng lại, gật đầu: "Được."
Vừa rồi khi đồng chí cảnh sát nói muốn nghiêm trị gã bỉ ổi, đối phương cũng không lộ ra thần sắc sợ hãi, tựa hồ không sợ, cho nên cô mới nhấn mạnh với đồng chí cảnh sát thêm một câu, chỉ là cô nói chưa chắc hữu dụng.
Nhưng bây giờ có lời này của Giang Lâm, chắc chắn gã bỉ ổi kia không thoát khỏi chế tài.
Cho đến khi ra khỏi cục cảnh sát một đoạn đường, Lâm Hướng Tuyết vẫn có vẻ như không ổn.
Bạch Du không khỏi lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ? Có cần đi bệnh viện lấy vài viên thuốc an thần không?"
"Không cần không cần, đâu có khoa trương đến thế."
Lúc này Lâm Hướng Tuyết mới lấy lại tinh thần, lúc đó cô ấy thực sự rất sợ hãi, chỉ là khi nhìn thấy Bạch Du dũng cảm như vậy, cô ấy như được cho uống một viên thuốc an thần.
Như Bạch Du đã nói, đó chỉ là một thứ nhỏ hơn cả kim thêu, có gì phải sợ.
Bạch Du nhìn thấy tinh thần cô ấy đã ổn định hơn thì mới yên tâm.
Lâm Hướng Tuyết chuyển đề tài, đột nhiên nói: "Bạch Du, nam đồng chí cao lớn đẹp trai lại khí thế mười phần lúc nãy là vị hôn phu của cậu à?"
Bạch Du giật mình, mới nhận ra cô ấy đang nói Giang Lâm, mặt cô nóng lên nói: "Cậu đừng nói lung tung, anh ấy không phải vị hôn phu của mình."
“Mình thấy hình như anh ấy rất quan tâm đến cậu, còn có dáng vẻ vừa rồi anh ấy nói: ‘Cô về trước đi, ở đây giao cho tôi', quả thực rất nam tính, rất có cảm giác an toàn!"
Bạch Du nhìn dáng dấp hưng phấn đỏ bừng mặt của Lâm Hướng Tuyết, trong lòng rùng mình.
Chỉ là sau một khắc liền thấy Lâm Hướng Tuyết lại lắc đầu: "Nhưng mà ở cùng một chỗ với loại đàn ông này chắc chắn áp lực rất lớn, dạng dấp quá đẹp, rất nhiều phụ nữ đều không đẹp bằng anh ấy. Hơn nữa dáng vẻ không cười luôn làm cho người ta lo lắng có phải mình đã làm sai chuyện hay không."
Nghe vậy, Bạch Du gật đầu lia lịa.
Từ nhỏ cô đã rất sợ Giang Lâm, mà nhà họ Giang có nhiều anh chị em như vậy, không ai là không sợ Giang Lâm.
Ánh chiều tà cuối cùng bị màn đêm nuốt chửng, trên bầu trời xuất hiện vài ngôi sao.
Hai người dắt xe đạp đi đến ngã tư đường, nhà hai người ở hai hướng khác nhau, phải tách nhau ở đây.
Lâm Hướng Tuyết: "Xin lỗi Bạch Du, vừa rồi mình vô dụng quá, gặp nguy hiểm chỉ biết la hét."
Cô ấy sợ đến mức muốn khóc.
So với Bạch Du, cô ấy thật vô dụng.
Bạch Du nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: "Sai không phải do cậu, cậu không cần phải xin lỗi. Hơn nữa, nếu không phải cậu gọi cảnh sát đến, chỉ với sức của mình cũng không thể đánh lại gã bỉ ổi kia."
Cô ấy đã dùng cả đời để học được một bài học: Không nên dùng sai lầm của người khác để trách móc bản thân.
Đối diện với ánh mắt ấm áp của Bạch Du, mũi Lâm Hướng Tuyết bỗng cay cay: "Bạch Du, cậu tốt bụng quá!"
Trước đây, cô ấy muốn kết bạn với Bạch Du vì đồ ăn cô nấu rất ngon nhưng bây giờ, là vì sự dịu dàng và thấu hiểu của cô.
Cả người gã bỉ ổi run rẩy, không hiểu sao cảm giác được một cỗ áp lực cùng cảm giác hít thở không thông ập vào mặt, thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần.
Vừa rồi khi đồng chí cảnh sát nói nhất định phải nghiêm trị anh ta, anh ta căn bản không sợ hãi, bởi vì nhà anh ta có người trong hệ thống cảnh sát. Hơn nữa còn là nhân vật lớn có vị trí cao, mà nhà anh ta có ân với nhân vật lớn kia, chỉ cần bà nội anh ta mở miệng, cuối cùng chắc chắn anh ta sẽ được thả ra.
Nhưng mà người đàn ông trước mắt này vừa xuất hiện, anh ta đột nhiên cảm thấy được sự nguy hiểm.
Quả nhiên, ngay sau đó anh nói với cô gái có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lời nói cay nghiệt: "Cô về trước đi, nơi này giao cho tôi."
Bạch Du khựng lại, gật đầu: "Được."
Vừa rồi khi đồng chí cảnh sát nói muốn nghiêm trị gã bỉ ổi, đối phương cũng không lộ ra thần sắc sợ hãi, tựa hồ không sợ, cho nên cô mới nhấn mạnh với đồng chí cảnh sát thêm một câu, chỉ là cô nói chưa chắc hữu dụng.
Nhưng bây giờ có lời này của Giang Lâm, chắc chắn gã bỉ ổi kia không thoát khỏi chế tài.
Cho đến khi ra khỏi cục cảnh sát một đoạn đường, Lâm Hướng Tuyết vẫn có vẻ như không ổn.
Bạch Du không khỏi lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ? Có cần đi bệnh viện lấy vài viên thuốc an thần không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không cần không cần, đâu có khoa trương đến thế."
Lúc này Lâm Hướng Tuyết mới lấy lại tinh thần, lúc đó cô ấy thực sự rất sợ hãi, chỉ là khi nhìn thấy Bạch Du dũng cảm như vậy, cô ấy như được cho uống một viên thuốc an thần.
Như Bạch Du đã nói, đó chỉ là một thứ nhỏ hơn cả kim thêu, có gì phải sợ.
Bạch Du nhìn thấy tinh thần cô ấy đã ổn định hơn thì mới yên tâm.
Lâm Hướng Tuyết chuyển đề tài, đột nhiên nói: "Bạch Du, nam đồng chí cao lớn đẹp trai lại khí thế mười phần lúc nãy là vị hôn phu của cậu à?"
Bạch Du giật mình, mới nhận ra cô ấy đang nói Giang Lâm, mặt cô nóng lên nói: "Cậu đừng nói lung tung, anh ấy không phải vị hôn phu của mình."
“Mình thấy hình như anh ấy rất quan tâm đến cậu, còn có dáng vẻ vừa rồi anh ấy nói: ‘Cô về trước đi, ở đây giao cho tôi', quả thực rất nam tính, rất có cảm giác an toàn!"
Bạch Du nhìn dáng dấp hưng phấn đỏ bừng mặt của Lâm Hướng Tuyết, trong lòng rùng mình.
Chỉ là sau một khắc liền thấy Lâm Hướng Tuyết lại lắc đầu: "Nhưng mà ở cùng một chỗ với loại đàn ông này chắc chắn áp lực rất lớn, dạng dấp quá đẹp, rất nhiều phụ nữ đều không đẹp bằng anh ấy. Hơn nữa dáng vẻ không cười luôn làm cho người ta lo lắng có phải mình đã làm sai chuyện hay không."
Nghe vậy, Bạch Du gật đầu lia lịa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ nhỏ cô đã rất sợ Giang Lâm, mà nhà họ Giang có nhiều anh chị em như vậy, không ai là không sợ Giang Lâm.
Ánh chiều tà cuối cùng bị màn đêm nuốt chửng, trên bầu trời xuất hiện vài ngôi sao.
Hai người dắt xe đạp đi đến ngã tư đường, nhà hai người ở hai hướng khác nhau, phải tách nhau ở đây.
Lâm Hướng Tuyết: "Xin lỗi Bạch Du, vừa rồi mình vô dụng quá, gặp nguy hiểm chỉ biết la hét."
Cô ấy sợ đến mức muốn khóc.
So với Bạch Du, cô ấy thật vô dụng.
Bạch Du nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: "Sai không phải do cậu, cậu không cần phải xin lỗi. Hơn nữa, nếu không phải cậu gọi cảnh sát đến, chỉ với sức của mình cũng không thể đánh lại gã bỉ ổi kia."
Cô ấy đã dùng cả đời để học được một bài học: Không nên dùng sai lầm của người khác để trách móc bản thân.
Đối diện với ánh mắt ấm áp của Bạch Du, mũi Lâm Hướng Tuyết bỗng cay cay: "Bạch Du, cậu tốt bụng quá!"
Trước đây, cô ấy muốn kết bạn với Bạch Du vì đồ ăn cô nấu rất ngon nhưng bây giờ, là vì sự dịu dàng và thấu hiểu của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro