Thập Niên 70: Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Cố Chấp Trọng Sinh
Vợ Ông Sai Thật...
Bặc Nguyên
2024-11-06 23:23:20
Những năm qua, bà ta mua đồ ăn đồ mặc cho Tần Tâm Hủy, bỏ tiền ra nuôi em trai, ông không oán thán lấy một câu mà ngược lại còn cố sức kiếm tiền, sợ bà ta không có mà tiêu.
Nhưng ông lại không thể ngờ, bà ta có thể vì quá yêu thương cháu gái mà quên luôn con gái của mình.
Nghĩ đến những tủi thân mà con gái phải chịu trong suốt những năm qua, ông chỉ hận không thể cho mình mấy bạt tai!
“Cha, con không trách cha, nhưng thật sự rằng con không muốn nhìn thấy Tần Tâm Hủy ở trong cái nhà này nữa.”
Bạch Du phất cái tay mới thái hành qua mắt, nước mắt chảy ào ào luôn.
Bà Bạch không nhìn nổi cháu gái khóc đau lòng tới thế: “Không sai, đáng ra nên đuổi Tần Tâm Hủy đi từ sớm mới phải.”
Bạch Du gật đầu phụ họa.
Thấy cả mẹ mình lần con mình đều đỏ bừng cả mắt lên như thế làm cho Bạch Phi Bằng thấy vô cùng khó chịu: “Được, cha đồng ý với con, mai cha sẽ khiến cho Tần Tâm Hủy dọn ra khỏi nhà mình.”
Tần Chính Nhân nghe thấy thế vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Phi Bằng, anh không thể làm như thế được, rõ ràng anh đã đồng ý với em…”
Bạch Phi Bằng: “Anh đồng ý với em chuyện nuôi dưỡng Tâm Hủy, mà anh cũng làm rồi đó thôi. Giờ Tần Tâm Hủy đã lớn, đi làm có thể tự nuôi sống được bản thân, với tư cách là họ hàng thân thích của con bé thì chúng ta cũng hết trách nghiệm rồi.”
Việc này vợ ông sai thật nhưng ông còn sai nhiều hơn nữa. Ông không nên lý tưởng hóa mọi chuyện lên như thế, nên từ nay trở đi, ông muốn sửa đổi lỗi lầm của mình.
Bước đầu tiên cần sửa sai đó chính là tiễn Tần Tâm Hủy ra khỏi căn nhà này.
Nhưng Tần Chính Nhân không nghĩ như thế, chỉ thấy sắc mặt bà ta ngày càng khó coi, đột nhiên bà ta trợn ngược hai mắt, hôn mê luôn.
Bạch Du nín khóc ngay lập tức, khều bà nội nhỏ giọng nói: “Mẹ cháu giả vờ đấy, bà cũng giả vờ luôn cho cháu!”
Bà Bạch có hơi ngạc nhiên. Nhưng sau đó thấy bà trợn ngược hai mắt, hôn mê luôn.
“Bà cụ đã có tuổi lại bị kích thích quá đà nên mới ngất xỉu. Người nhà là con là cháu, chiều theo ý bà được tới đâu thì cứ chiều. Còn cô đây ngất xỉu là vì không được nghỉ ngơi đầy đủ, trở về chú ý tới chuyện nghỉ ngơi thì sẽ không có trở ngại gì đâu.”
Bác sĩ Diệp kiểm tra cho hai mẹ chồng nàng dâu xong, xác thực hai người không có trở ngại gì.
Bạch Phi Bằng nghe tới đây thì cuối cùng cũng có thể thả lỏng đôi chút,
Nhưng ông còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy con gái nói: “Bác sĩ, bà cháu thường ngày hay bị đau đầu, ù tai, thi thoảng còn bị khó thở nữa. Làm phiền bác sĩ kiểm tra toàn diện cho bà giúp cháu với ạ.”
Vốn dĩ Bạch Du còn định chờ tới thứ hai sẽ dẫn bà nội tới bệnh viện để bác sĩ khám toàn diện cho bà, nếu hôm nay đã có bác sĩ ở đây rồi thì tiện làm luôn.
Bà Bạch đang hôn mê nghe thấy cháu gái nói như thế thì lông mi khẽ run như lá cây lay động trước gió.
Bà không cần kiểm tra cái gì hết!
Người già rồi nào có ai không bị bệnh bị tật trong người? Con người cũng giống như đồ vật vậy, lâu rồi sẽ cũ, sẽ hỏng dần đi. Cần gì phải làm kiểm tra cơ chứ? Như thế chẳng phải là lãng phí tiền của hay sao?
Chẳng qua lúc này bà vẫn phải giả bộ ngất xỉu nếu không sẽ thất bại trước con dâu, thế là chỉ có thể lo lắng suông trong lòng thôi.
Bạch Phi Bằng nghe thấy con gái nói thế thì lại càng áy náy hơn: “Ông Diệp này, phiền ông kiểm tra kỹ càng cho mẹ tôi nhé.”
Hồi trước, mỗi lần ông gọi điện thoại về Thiên Tân, lần nào mẹ ông cũng bảo là bà còn khỏe lắm. Giờ nghĩ lại có khi do bà không muốn ông phải lo nghĩ nhiều nên mới nói như thế.
Con gái tủi thân bao nhiêu ông không biết, thân thể của mẹ có nhiều biểu hiện xấu ông cũng không biết. Làm cha hay làm con ông cũng không đủ tiêu chuẩn.
Nhưng ông lại không thể ngờ, bà ta có thể vì quá yêu thương cháu gái mà quên luôn con gái của mình.
Nghĩ đến những tủi thân mà con gái phải chịu trong suốt những năm qua, ông chỉ hận không thể cho mình mấy bạt tai!
“Cha, con không trách cha, nhưng thật sự rằng con không muốn nhìn thấy Tần Tâm Hủy ở trong cái nhà này nữa.”
Bạch Du phất cái tay mới thái hành qua mắt, nước mắt chảy ào ào luôn.
Bà Bạch không nhìn nổi cháu gái khóc đau lòng tới thế: “Không sai, đáng ra nên đuổi Tần Tâm Hủy đi từ sớm mới phải.”
Bạch Du gật đầu phụ họa.
Thấy cả mẹ mình lần con mình đều đỏ bừng cả mắt lên như thế làm cho Bạch Phi Bằng thấy vô cùng khó chịu: “Được, cha đồng ý với con, mai cha sẽ khiến cho Tần Tâm Hủy dọn ra khỏi nhà mình.”
Tần Chính Nhân nghe thấy thế vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Phi Bằng, anh không thể làm như thế được, rõ ràng anh đã đồng ý với em…”
Bạch Phi Bằng: “Anh đồng ý với em chuyện nuôi dưỡng Tâm Hủy, mà anh cũng làm rồi đó thôi. Giờ Tần Tâm Hủy đã lớn, đi làm có thể tự nuôi sống được bản thân, với tư cách là họ hàng thân thích của con bé thì chúng ta cũng hết trách nghiệm rồi.”
Việc này vợ ông sai thật nhưng ông còn sai nhiều hơn nữa. Ông không nên lý tưởng hóa mọi chuyện lên như thế, nên từ nay trở đi, ông muốn sửa đổi lỗi lầm của mình.
Bước đầu tiên cần sửa sai đó chính là tiễn Tần Tâm Hủy ra khỏi căn nhà này.
Nhưng Tần Chính Nhân không nghĩ như thế, chỉ thấy sắc mặt bà ta ngày càng khó coi, đột nhiên bà ta trợn ngược hai mắt, hôn mê luôn.
Bạch Du nín khóc ngay lập tức, khều bà nội nhỏ giọng nói: “Mẹ cháu giả vờ đấy, bà cũng giả vờ luôn cho cháu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Bạch có hơi ngạc nhiên. Nhưng sau đó thấy bà trợn ngược hai mắt, hôn mê luôn.
“Bà cụ đã có tuổi lại bị kích thích quá đà nên mới ngất xỉu. Người nhà là con là cháu, chiều theo ý bà được tới đâu thì cứ chiều. Còn cô đây ngất xỉu là vì không được nghỉ ngơi đầy đủ, trở về chú ý tới chuyện nghỉ ngơi thì sẽ không có trở ngại gì đâu.”
Bác sĩ Diệp kiểm tra cho hai mẹ chồng nàng dâu xong, xác thực hai người không có trở ngại gì.
Bạch Phi Bằng nghe tới đây thì cuối cùng cũng có thể thả lỏng đôi chút,
Nhưng ông còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy con gái nói: “Bác sĩ, bà cháu thường ngày hay bị đau đầu, ù tai, thi thoảng còn bị khó thở nữa. Làm phiền bác sĩ kiểm tra toàn diện cho bà giúp cháu với ạ.”
Vốn dĩ Bạch Du còn định chờ tới thứ hai sẽ dẫn bà nội tới bệnh viện để bác sĩ khám toàn diện cho bà, nếu hôm nay đã có bác sĩ ở đây rồi thì tiện làm luôn.
Bà Bạch đang hôn mê nghe thấy cháu gái nói như thế thì lông mi khẽ run như lá cây lay động trước gió.
Bà không cần kiểm tra cái gì hết!
Người già rồi nào có ai không bị bệnh bị tật trong người? Con người cũng giống như đồ vật vậy, lâu rồi sẽ cũ, sẽ hỏng dần đi. Cần gì phải làm kiểm tra cơ chứ? Như thế chẳng phải là lãng phí tiền của hay sao?
Chẳng qua lúc này bà vẫn phải giả bộ ngất xỉu nếu không sẽ thất bại trước con dâu, thế là chỉ có thể lo lắng suông trong lòng thôi.
Bạch Phi Bằng nghe thấy con gái nói thế thì lại càng áy náy hơn: “Ông Diệp này, phiền ông kiểm tra kỹ càng cho mẹ tôi nhé.”
Hồi trước, mỗi lần ông gọi điện thoại về Thiên Tân, lần nào mẹ ông cũng bảo là bà còn khỏe lắm. Giờ nghĩ lại có khi do bà không muốn ông phải lo nghĩ nhiều nên mới nói như thế.
Con gái tủi thân bao nhiêu ông không biết, thân thể của mẹ có nhiều biểu hiện xấu ông cũng không biết. Làm cha hay làm con ông cũng không đủ tiêu chuẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro