Bệnh Lạ 2
Đào Hoa Lộ
2024-10-18 20:10:25
Ngoại trừ hai chiếc giường ván gỗ, trên đó có một ít rơm rạ, phủ lên là một tấm ga trải giường đã không còn nhìn ra màu sắc, một cái niêu đất, hai cái chén đặt trên kệ bếp thì cái gì cũng không có, à, hình như dưới giường còn có một cái rương gỗ.
Ngoại trừ giường thì không còn có nơi nào để ngồi, trong lòng Thẩm Hoa Nùng thổn thức.
Cô đời trước tuy rằng có người cha xấu xa và mẹ kế ác độc, nhưng ít ra là không lo cơm áo gạo tiền, bần cùng đến loại trình độ này cô thật sự là lần đầu thấy, cũng khó trách nguyên chủ đã được nuông chiều từ bé chịu không nổi, đổi lại là cô cũng không thể chịu đựng được.
“Chuyện gì?” Thẩm Khắc Cần nhàn nhạt hỏi.
Thẩm Hoa Nùng gỡ xuống chiếc sọt sau lưng, đặt ở trên mặt đất, nói: “Cha, hiện tại trong thôn có rất nhiều người bị nhiễm bệnh sốt rét, con cùng Chiêu Chiêu cũng bị nhiễm, ký ninh (*)ở bệnh viện trấn trên đều bán hết, bọn họ nói là thiếu thuốc......”
Chú thích:
(*)Quinine (hay còn gọi là ký ninh), được phân lập từ vỏ cây cinchona vào năm 1820, là thuốc được dùng để chống sốt rét đầu tiên trong lịch sử.
Thẩm Khắc Cần vừa rồi liếc mắt một cái liền nhìn thấy sắc mặt Thẩm Hoa Nùng không tốt, chỉ là đã bị cô con gái này làm cho lạnh tâm, ông nhẫn nhịn cái gì cũng không hỏi, hiện tại nghe được con gái cùng cháu ngoại đều nhiễm bệnh sốt rét, nhưng thật ra sắc mặt có chút thay đổi.
“Chiêu Chiêu thế nào rồi? Hoắc Đình đâu? Hắn có trở về hay không, cô hãy nhờ người truyền lời bảo hắn nhanh nhanh lên tỉnh thành tìm thuốc đi, tỉnh thành hẳn là sẽ có, Hoắc Đình làm việc ở Cục Công An, tìm xem người......”
Cháu gái Chiêu Chiêu tuy rằng cũng không phải qua lại với bọn họ đặc biệt thân cận, nhưng mà được cha nó là Hoắc Đình dạy dỗ rất khá, cũng không có như mẹ nó ghẻ lạnh nhà đẻ của mình, mỗi lần ở trong thôn gặp phải đều là một tiếng ông ngoại hai tiếng ông ngoại.
Vẻ quan tâm lo lắng trên mặt Thẩm Khắc Cần khiến trong lòng Thẩm Hoa Nùng dần thả lỏng, không phải hoàn toàn thờ ơ thì những chuyện tiếp theo liền dễ làm.
“Nghe Lý đại nương nói ngày hôm qua anh ấy có trở về, suốt đêm mang theo Chiêu Chiêu đi tỉnh thành rồi.”
Chỉ mang đi cháu gái sinh bệnh, lại không có mang theo con gái ông cũng đang bệnh tật.
Thẩm Khắc Cần chần chờ nhìn con gái, thấy sắc mặt cô còn tính là bình thản, nhất thời cũng không có mở miệng.
Thẩm Minh Trạch hai tay ôm ngực, dựa nghiêng ở trên khung cửa nhìn ra bên ngoài, cũng không có theo vào trong, tuy nhiên nhà ở nhỏ, anh đứng ở cửa cũng có thể nghe rõ được cuộc đối thoại trong phòng.
Nghe vậy, cười nhạo một tiếng rồi nói: “Mày mặt dày mày dạn phải gả cho Hoắc Đình, hắn đối với mày cũng chẳng ra gì đấy thôi, cứ vậy mà mặc kệ mày sống chết à? Trước kia không phải mày rất có thủ đoạn sao, hiện tại chỉ có thể ngồi chờ chết?”
Thẩm Hoa Nùng trong lòng buồn bực, trên mặt cũng có chút hậm hực.
Lời Thẩm Minh Trạch nói tuy rằng đâm vào tim, nhưng đó chính là sự thật.
Hoắc Đình chính là bị nguyên chủ mặt dày mày dạn ăn vạ.
Nguyên chủ thừa dịp sau khi Hoắc Đình bị nữ chính trong tiểu thuyết là Lục Bách Vi vứt bỏ, thương tâm khổ sở, cộng thêm bị bệnh nặng, dựa vào sự am hiểu về thảo dược của bản thân, đi cắt một bó lá dâm dương (kiểu như kích dục) từ sau núi, thừa dịp đêm tối sắc thuốc rồi cho Hoắc Đình lúc này đang bệnh đến thần trí mơ hồ uống vào.
Lúc sau Hoắc Đình bị tác dụng của dược liệu làm mê mang, cô ta lại giả vờ là Lục Bách Vi, hai người đã xảy ra quan hệ.
Nguyên chủ lại một lần mà mang thai, hai người cứ như vậy mà mơ màng hồ đồ kết hôn.
Chỉ là Hoắc Đình sau khi kết hôn lập tức dọn tới nhà ở tập thể của Cục Công An, ngoại trừ việc đem phòng ở nhường cho nguyên chủ và cho cô ta danh phận, cùng với mỗi tháng cho cô đủ lương thực và chi phí sinh hoạt không đến nỗi đói chết, trước nay cũng không thèm nhìn cô ta một lần.
Sau khi con gái Chiêu Chiêu được sinh ra, số lần Hoắc Đình trở về thật ra cũng nhiều hơn một chút, lại cũng giới hạn trong việc hỏi thăm Chiêu Chiêu, hoặc là thời điểm không bận rộn sẽ đưa Chiêu Chiêu tới chỗ khu ký túc của anh, lúc bận lại đưa con bé trở về. Đối với nguyên chủ thì đều là trực tiếp làm như không thấy.
Đương nhiên, bản thân nguyên chủ cũng không có yêu thương Hoắc Đình bao nhiêu.
Cô ta từ nhỏ đã được nuông chiều từ bé, vẻ ngoài xinh đẹp, cũng tâm cao khí ngạo, trước kia cũng từng có người thanh mai trúc mã rất có giá, Hoắc Đình tuy rằng cũng không tồi, lại không thể lọt vào mắt cô ta.
Sở dĩ chọn Hoắc Đình mà xuống tay, thuần túy chỉ là bởi vì anh là người có tiền đồ nhất, có quyền uy nhất trong cái thôn này mà cô ta biết.
Hoắc Đình tuy rằng không cha không mẹ, nhưng được người trong thôn giúp đỡ nuôi lớn, đi tòng quân nhập ngũ, trải qua chiến trường, lập được công lao, hiện tại chuyển công tác tới Cục Công An thành phố, nay đã là phó cục trưởng.
Thay vì nói nguyên chủ thích Hoắc Đình, không bằng nói cô ta càng sợ chịu khổ chịu tội hơn.
Ngoại trừ giường thì không còn có nơi nào để ngồi, trong lòng Thẩm Hoa Nùng thổn thức.
Cô đời trước tuy rằng có người cha xấu xa và mẹ kế ác độc, nhưng ít ra là không lo cơm áo gạo tiền, bần cùng đến loại trình độ này cô thật sự là lần đầu thấy, cũng khó trách nguyên chủ đã được nuông chiều từ bé chịu không nổi, đổi lại là cô cũng không thể chịu đựng được.
“Chuyện gì?” Thẩm Khắc Cần nhàn nhạt hỏi.
Thẩm Hoa Nùng gỡ xuống chiếc sọt sau lưng, đặt ở trên mặt đất, nói: “Cha, hiện tại trong thôn có rất nhiều người bị nhiễm bệnh sốt rét, con cùng Chiêu Chiêu cũng bị nhiễm, ký ninh (*)ở bệnh viện trấn trên đều bán hết, bọn họ nói là thiếu thuốc......”
Chú thích:
(*)Quinine (hay còn gọi là ký ninh), được phân lập từ vỏ cây cinchona vào năm 1820, là thuốc được dùng để chống sốt rét đầu tiên trong lịch sử.
Thẩm Khắc Cần vừa rồi liếc mắt một cái liền nhìn thấy sắc mặt Thẩm Hoa Nùng không tốt, chỉ là đã bị cô con gái này làm cho lạnh tâm, ông nhẫn nhịn cái gì cũng không hỏi, hiện tại nghe được con gái cùng cháu ngoại đều nhiễm bệnh sốt rét, nhưng thật ra sắc mặt có chút thay đổi.
“Chiêu Chiêu thế nào rồi? Hoắc Đình đâu? Hắn có trở về hay không, cô hãy nhờ người truyền lời bảo hắn nhanh nhanh lên tỉnh thành tìm thuốc đi, tỉnh thành hẳn là sẽ có, Hoắc Đình làm việc ở Cục Công An, tìm xem người......”
Cháu gái Chiêu Chiêu tuy rằng cũng không phải qua lại với bọn họ đặc biệt thân cận, nhưng mà được cha nó là Hoắc Đình dạy dỗ rất khá, cũng không có như mẹ nó ghẻ lạnh nhà đẻ của mình, mỗi lần ở trong thôn gặp phải đều là một tiếng ông ngoại hai tiếng ông ngoại.
Vẻ quan tâm lo lắng trên mặt Thẩm Khắc Cần khiến trong lòng Thẩm Hoa Nùng dần thả lỏng, không phải hoàn toàn thờ ơ thì những chuyện tiếp theo liền dễ làm.
“Nghe Lý đại nương nói ngày hôm qua anh ấy có trở về, suốt đêm mang theo Chiêu Chiêu đi tỉnh thành rồi.”
Chỉ mang đi cháu gái sinh bệnh, lại không có mang theo con gái ông cũng đang bệnh tật.
Thẩm Khắc Cần chần chờ nhìn con gái, thấy sắc mặt cô còn tính là bình thản, nhất thời cũng không có mở miệng.
Thẩm Minh Trạch hai tay ôm ngực, dựa nghiêng ở trên khung cửa nhìn ra bên ngoài, cũng không có theo vào trong, tuy nhiên nhà ở nhỏ, anh đứng ở cửa cũng có thể nghe rõ được cuộc đối thoại trong phòng.
Nghe vậy, cười nhạo một tiếng rồi nói: “Mày mặt dày mày dạn phải gả cho Hoắc Đình, hắn đối với mày cũng chẳng ra gì đấy thôi, cứ vậy mà mặc kệ mày sống chết à? Trước kia không phải mày rất có thủ đoạn sao, hiện tại chỉ có thể ngồi chờ chết?”
Thẩm Hoa Nùng trong lòng buồn bực, trên mặt cũng có chút hậm hực.
Lời Thẩm Minh Trạch nói tuy rằng đâm vào tim, nhưng đó chính là sự thật.
Hoắc Đình chính là bị nguyên chủ mặt dày mày dạn ăn vạ.
Nguyên chủ thừa dịp sau khi Hoắc Đình bị nữ chính trong tiểu thuyết là Lục Bách Vi vứt bỏ, thương tâm khổ sở, cộng thêm bị bệnh nặng, dựa vào sự am hiểu về thảo dược của bản thân, đi cắt một bó lá dâm dương (kiểu như kích dục) từ sau núi, thừa dịp đêm tối sắc thuốc rồi cho Hoắc Đình lúc này đang bệnh đến thần trí mơ hồ uống vào.
Lúc sau Hoắc Đình bị tác dụng của dược liệu làm mê mang, cô ta lại giả vờ là Lục Bách Vi, hai người đã xảy ra quan hệ.
Nguyên chủ lại một lần mà mang thai, hai người cứ như vậy mà mơ màng hồ đồ kết hôn.
Chỉ là Hoắc Đình sau khi kết hôn lập tức dọn tới nhà ở tập thể của Cục Công An, ngoại trừ việc đem phòng ở nhường cho nguyên chủ và cho cô ta danh phận, cùng với mỗi tháng cho cô đủ lương thực và chi phí sinh hoạt không đến nỗi đói chết, trước nay cũng không thèm nhìn cô ta một lần.
Sau khi con gái Chiêu Chiêu được sinh ra, số lần Hoắc Đình trở về thật ra cũng nhiều hơn một chút, lại cũng giới hạn trong việc hỏi thăm Chiêu Chiêu, hoặc là thời điểm không bận rộn sẽ đưa Chiêu Chiêu tới chỗ khu ký túc của anh, lúc bận lại đưa con bé trở về. Đối với nguyên chủ thì đều là trực tiếp làm như không thấy.
Đương nhiên, bản thân nguyên chủ cũng không có yêu thương Hoắc Đình bao nhiêu.
Cô ta từ nhỏ đã được nuông chiều từ bé, vẻ ngoài xinh đẹp, cũng tâm cao khí ngạo, trước kia cũng từng có người thanh mai trúc mã rất có giá, Hoắc Đình tuy rằng cũng không tồi, lại không thể lọt vào mắt cô ta.
Sở dĩ chọn Hoắc Đình mà xuống tay, thuần túy chỉ là bởi vì anh là người có tiền đồ nhất, có quyền uy nhất trong cái thôn này mà cô ta biết.
Hoắc Đình tuy rằng không cha không mẹ, nhưng được người trong thôn giúp đỡ nuôi lớn, đi tòng quân nhập ngũ, trải qua chiến trường, lập được công lao, hiện tại chuyển công tác tới Cục Công An thành phố, nay đã là phó cục trưởng.
Thay vì nói nguyên chủ thích Hoắc Đình, không bằng nói cô ta càng sợ chịu khổ chịu tội hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro