Cùng Nhau Nấu C...
Đào Hoa Lộ
2024-10-18 20:10:25
Thời điểm Thẩm Hoa Nùng tiến vào liền chú ý tới đồ ăn của bọn họ, nhìn ra được mấy cô y tá nhỏ này đều không thiếu tiền, đều là cơm tẻ và chay mặn đủ cả, món ăn mặn có hai loại, thức ăn chay bên trong cũng có hai phần bí đỏ xào nát, đều đồng loạt bày ra trên bàn cùng dùng chung.
Đem so sánh với bí đỏ nguyên vẹn giòn xốp trong hộp của cô, của bọn họ cũng là bí đỏ, chỉ là quả thật phải miêu tả thì có chút một lời khó nói hết, hơn nữa sợi bí còn chưa xử lý sạch nên nhìn đúng là mất ngon.
Bị bốn người cùng nhau nhìn chăm chú, Thẩm Hoa Nùng hé miệng cười cười, từ trong hộp cơm lấy ra bánh rán, gắp mấy miếng bí đỏ kẹp vào, sau đó đem hộp cơm đẩy đẩy về phía trước:
“Tôi mang nhiều, Các cô không chê thì có thể nếm thử, chỉ là bí đỏ trong nhà trồng được, cũng không đáng giá bao nhiêu.”
Ngô Dương có dáng người cao nhất còn đang định đưa đẩy, Lưu Hà đã nóng lòng muốn thử, đứng lên tiếp đón Thẩm Hoa Nùng: “Chị gái, chị cũng lại đây cùng nhau ăn đi, cùng nhau ăn còn có thể ăn thêm được vài món thức ăn.”
Y tá mặt trứng ngỗng Từ Lệ Lệ cũng đi lên tiếp đón cô, đem các đồ ăn của các cô bày ra đẩy gần về phía Thẩm Hoa Nùng bên này, một cô gái khác là Trương Lợi Quân ngầm đồng ý, Ngô Dương muốn nói nói gì đó chỉ có thể nuốt xuống.
Thẩm Hoa Nùng nhìn qua Ngô Dương, cười nói: “Tôi đây liền không khách khí, tính ra vẫn là tôi chiếm tiện nghi của các cô đó, tôi đã lâu không có ăn thịt.”
Cô vừa nói như vậy, mấy người còn lại cũng cười, ít nhất bọn họ cũng có thịt, cũng coi như cứu vớt được thể diện ngồi thèm thuồng đồ ăn của người khác.
Lưu Hà đã sớm nhịn không được, là người đầu tiên vươn đũa ra gắp, “Nhồm nhoàm” nhai nhai vài cái đã nuốt xuống, lại nhanh chóng gắp đũa thứ hai.
Vừa ăn vừa hàm hồ nói: “Tôi vẫn là lần đầu tiên biết bí đỏ cũng có thể nấu ăn ngon như vậy. Mấy người các cô không ăn hả? Không ăn thì tôi lùa hết vào chén nhé!”
Có cô ấy xung phong, Từ Lệ Lệ cùng Trương Lợi Quân cũng vứt bỏ rụt rè, động động đũa.
“Lưu Hà cô đủ rồi đó, thật là…… để tôi nếm thử. Ôi trời, chị gái, phía trên có phủ trứng muối đúng không? Thơm quá đi, thế nhưng còn có thể xào được như vậy.”
“Món ăn đều đã nguội cả nhưng cũng không có một chút mùi tanh, ngọt ngọt mặn mặn, ăn ngon quá đi! Chị gái, tôi thiệt tình nói một câu, so với tiệm cơm còn ăn ngon hơn.”
“Lệ Lệ cô đừng nói như là từng ăn cơm bí đỏ ở tiệm cơm rồi vậy, chị mới không tin cô vào tiệm cơm sẽ gọi bí đỏ ăn đâu, ở nhà còn ăn không đủ sao? Ở bên ngoài ai không ăn chút đồ tốt khác chứ.”
Từ Lệ Lệ trắng mắt liếc Ngô Dương một cái: “Chị họ, chị nhất định phải bóc mẽ em như vậy sao! Chính chị không ăn đến lúc đó đừng có hối hận.”
Thì ra hai người này là chị em họ.
Ngô Dương cau mày hỏi: “Thực sự có ăn ngon như vậy sao, không phải đều là bí đỏ sao?”
“Dù sao đây là bí đỏ ngon nhất mà em từng ăn qua, cả hột vịt muối nữa! Không phải em khen cho có, là thật sự làm ăn ngon thật!”
Ngô Dương nửa tin nửa ngờ gắp một đũa, sau đó lại giơ chiếc đũa gắp thêm một miếng.
Bên này Lưu Hà đã liên tục chiến đấu ở các chiến trường khác: “Chị gái, cái này là…… ngọn bí đỏ à? Cái này cũng ăn ngon như vậy, tôi rất thích ăn cay, các người đều đừng tranh đoạt với tôi, ôi ôi cay thật đó!”
“Chị gái, chị làm bánh gì đây vậy? Thoạt nhìn thơm quá nha!”
Thẩm Hoa Nùng bị mấy từ “Chị gái” liên tiếp kích thích đến máu xông lên đầu, thật vất vả hít sâu vài lần mới bình ổn lại được, cuối cùng vẫn là nhịn không được nói: “Thật ra, cái này, tôi cũng chỉ có 21 tuổi thôi.”
Lưu Hà thần kinh thô, “A” một tiếng, sau đó nói: “A, không nhận ra đó.”
Thẩm Hoa Nùng:……
Từ Lệ Lệ cùng khác hai chị em khác liếc nhau, đều có chút đồng tình nhìn Thẩm Hoa Nùng.
Cả ba người đều chỉ nghĩ Thẩm Hoa Nùng là do điều kiện trong nhà kém, cũng không biết trang điểm, cho nên mới vừa quê vừa già hơn tuổi, tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá khiếp sợ, kiểu phụ nữ già trước tuổi ở nông thôn các cô cũng đã thấy nhiều.
Từ Lệ Lệ ha hả cười, tỏ ra tự nhiên mà nói: “Vậy thì cũng không lớn hơn chúng tôi bao nhiêu, tôi gọi tên cô luôn nhé, Hoa Nùng?”
Ngô Dương đột nhiên nói câu: “Cô vẫn luôn cúi đầu, tóc lại rũ che mặt, chúng tôi đều không có thấy rõ ràng, thật ra vừa rồi cô ngẩng đầu lên, tôi thấy làn da của cô còn rất trắng, cái mũi cái miệng đều trông rất xinh đẹp, ngẩng đầu ưỡn ngực thì con người trông càng có tinh thần, cũng thoạt nhìn trẻ hơn, không cần sợ hãi rụt rè như vậy, thật sự.”
Thẩm Hoa Nùng đưa mắt qua đám tóc mái dày liếc đối phương một cái, gật gật đầu, rốt cuộc cũng không gạt tóc ra, tuy nhiên trong lòng vẫn là thoải mái hơn chút.
Đem so sánh với bí đỏ nguyên vẹn giòn xốp trong hộp của cô, của bọn họ cũng là bí đỏ, chỉ là quả thật phải miêu tả thì có chút một lời khó nói hết, hơn nữa sợi bí còn chưa xử lý sạch nên nhìn đúng là mất ngon.
Bị bốn người cùng nhau nhìn chăm chú, Thẩm Hoa Nùng hé miệng cười cười, từ trong hộp cơm lấy ra bánh rán, gắp mấy miếng bí đỏ kẹp vào, sau đó đem hộp cơm đẩy đẩy về phía trước:
“Tôi mang nhiều, Các cô không chê thì có thể nếm thử, chỉ là bí đỏ trong nhà trồng được, cũng không đáng giá bao nhiêu.”
Ngô Dương có dáng người cao nhất còn đang định đưa đẩy, Lưu Hà đã nóng lòng muốn thử, đứng lên tiếp đón Thẩm Hoa Nùng: “Chị gái, chị cũng lại đây cùng nhau ăn đi, cùng nhau ăn còn có thể ăn thêm được vài món thức ăn.”
Y tá mặt trứng ngỗng Từ Lệ Lệ cũng đi lên tiếp đón cô, đem các đồ ăn của các cô bày ra đẩy gần về phía Thẩm Hoa Nùng bên này, một cô gái khác là Trương Lợi Quân ngầm đồng ý, Ngô Dương muốn nói nói gì đó chỉ có thể nuốt xuống.
Thẩm Hoa Nùng nhìn qua Ngô Dương, cười nói: “Tôi đây liền không khách khí, tính ra vẫn là tôi chiếm tiện nghi của các cô đó, tôi đã lâu không có ăn thịt.”
Cô vừa nói như vậy, mấy người còn lại cũng cười, ít nhất bọn họ cũng có thịt, cũng coi như cứu vớt được thể diện ngồi thèm thuồng đồ ăn của người khác.
Lưu Hà đã sớm nhịn không được, là người đầu tiên vươn đũa ra gắp, “Nhồm nhoàm” nhai nhai vài cái đã nuốt xuống, lại nhanh chóng gắp đũa thứ hai.
Vừa ăn vừa hàm hồ nói: “Tôi vẫn là lần đầu tiên biết bí đỏ cũng có thể nấu ăn ngon như vậy. Mấy người các cô không ăn hả? Không ăn thì tôi lùa hết vào chén nhé!”
Có cô ấy xung phong, Từ Lệ Lệ cùng Trương Lợi Quân cũng vứt bỏ rụt rè, động động đũa.
“Lưu Hà cô đủ rồi đó, thật là…… để tôi nếm thử. Ôi trời, chị gái, phía trên có phủ trứng muối đúng không? Thơm quá đi, thế nhưng còn có thể xào được như vậy.”
“Món ăn đều đã nguội cả nhưng cũng không có một chút mùi tanh, ngọt ngọt mặn mặn, ăn ngon quá đi! Chị gái, tôi thiệt tình nói một câu, so với tiệm cơm còn ăn ngon hơn.”
“Lệ Lệ cô đừng nói như là từng ăn cơm bí đỏ ở tiệm cơm rồi vậy, chị mới không tin cô vào tiệm cơm sẽ gọi bí đỏ ăn đâu, ở nhà còn ăn không đủ sao? Ở bên ngoài ai không ăn chút đồ tốt khác chứ.”
Từ Lệ Lệ trắng mắt liếc Ngô Dương một cái: “Chị họ, chị nhất định phải bóc mẽ em như vậy sao! Chính chị không ăn đến lúc đó đừng có hối hận.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thì ra hai người này là chị em họ.
Ngô Dương cau mày hỏi: “Thực sự có ăn ngon như vậy sao, không phải đều là bí đỏ sao?”
“Dù sao đây là bí đỏ ngon nhất mà em từng ăn qua, cả hột vịt muối nữa! Không phải em khen cho có, là thật sự làm ăn ngon thật!”
Ngô Dương nửa tin nửa ngờ gắp một đũa, sau đó lại giơ chiếc đũa gắp thêm một miếng.
Bên này Lưu Hà đã liên tục chiến đấu ở các chiến trường khác: “Chị gái, cái này là…… ngọn bí đỏ à? Cái này cũng ăn ngon như vậy, tôi rất thích ăn cay, các người đều đừng tranh đoạt với tôi, ôi ôi cay thật đó!”
“Chị gái, chị làm bánh gì đây vậy? Thoạt nhìn thơm quá nha!”
Thẩm Hoa Nùng bị mấy từ “Chị gái” liên tiếp kích thích đến máu xông lên đầu, thật vất vả hít sâu vài lần mới bình ổn lại được, cuối cùng vẫn là nhịn không được nói: “Thật ra, cái này, tôi cũng chỉ có 21 tuổi thôi.”
Lưu Hà thần kinh thô, “A” một tiếng, sau đó nói: “A, không nhận ra đó.”
Thẩm Hoa Nùng:……
Từ Lệ Lệ cùng khác hai chị em khác liếc nhau, đều có chút đồng tình nhìn Thẩm Hoa Nùng.
Cả ba người đều chỉ nghĩ Thẩm Hoa Nùng là do điều kiện trong nhà kém, cũng không biết trang điểm, cho nên mới vừa quê vừa già hơn tuổi, tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá khiếp sợ, kiểu phụ nữ già trước tuổi ở nông thôn các cô cũng đã thấy nhiều.
Từ Lệ Lệ ha hả cười, tỏ ra tự nhiên mà nói: “Vậy thì cũng không lớn hơn chúng tôi bao nhiêu, tôi gọi tên cô luôn nhé, Hoa Nùng?”
Ngô Dương đột nhiên nói câu: “Cô vẫn luôn cúi đầu, tóc lại rũ che mặt, chúng tôi đều không có thấy rõ ràng, thật ra vừa rồi cô ngẩng đầu lên, tôi thấy làn da của cô còn rất trắng, cái mũi cái miệng đều trông rất xinh đẹp, ngẩng đầu ưỡn ngực thì con người trông càng có tinh thần, cũng thoạt nhìn trẻ hơn, không cần sợ hãi rụt rè như vậy, thật sự.”
Thẩm Hoa Nùng đưa mắt qua đám tóc mái dày liếc đối phương một cái, gật gật đầu, rốt cuộc cũng không gạt tóc ra, tuy nhiên trong lòng vẫn là thoải mái hơn chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro